Vì có Dương Chấn ở đó, đám người phản bội đó chỉ dám cười thầm Nhị Trụ trong bụng, ngoài mặt anh ta không ai dám lộ vẻ khinh thường.
Tuy Dương Chấn không rõ vì sao Nhị Trụ lại tự tỉnh được, nhưng anh hiểu rõ hành động của hắn lúc này, rõ ràng anh ta muốn báo thù cho ba mẹ đã mất.
Quả nhiên, sau khi lao tới trước mặt đám người phản bội đó, Nhị Trụ không hề dừng bước, tung một cú đấm thật mạnh thẳng vào kẻ đứng đầu hàng.
Tên phản bội kia thì ngay từ lúc Nhị Trụ có ý ra tay đã chuẩn bị sẵn để phản công.
Bọn họ cũng không ngu, cũng đoán ra Nhị Trụ muốn trả thù cho ba mẹ mình.
Nhưng bọn họ cũng đâu phải trái hồng mềm, không phải ai cũng có thể ra tay dạy dỗ bọn họ.
“Ai dám phản kháng, tôi sẽ giết kẻ đó!”
Ngay lúc đám phản bội định ra tay, Dương Chấn bỗng thản nhiên cất tiếng.
Nghe thấy lời của Dương Chấn, lửa giận trong lòng đám người phản bội đó bốc lên, nhưng bọn họ không dám phản ứng, chỉ đành vội thu tay lại.
Còn Nhị Trụ thì không hề do dự, tung ra liên hoàn những cú đấm, ra tay vô cùng lưu loát.
Tên phản bội kia bị đấm đến mức mặt mũi biến dạng ngay tức khắc.
Dương Chấn nhìn Nhị Trụ ra tay, khẽ cau mày, vẻ kinh ngạc trong mắt ngày càng rõ rệt.
Bởi Dương Chấn nhận ra, mỗi khi Nhị Trụ ra đòn, trên nắm đấm lại có tia linh khí mỏng manh, thứ mà chỉ võ giả tu luyện mới có thể sở hữu.
Dù luồng linh khí ấy rất yếu, nhưng rõ ràng nó có tồn tại.
Lần trước khi Nhị Trụ nổi giận, Dương Chấn cũng từng cảm thấy cơ thể của Nhị Trụ có gì đó đặc biệt, đó là thể chất thủ đạo. Nhưng lúc đó Dương Chấn đã ra tay áp chế cỗ khí
tức dã thú đó trong cơ thể của Nhị Trụ.
Vậy mà bây giờ, cỗ khí tức dã thú này lại một lần nữa bộc phát.
Dương Chấn lẩm bẩm: “Lẽ nào tên này sắp thức tỉnh thể chất thú đạo?”
Lưu Ngữ Yên nghe Dương Chấn nói vậy, không khỏi có chút lo lắng cho tình hình của Nhị Trụ, lập tức hỏi ngay: “Anh Chấn, anh đang nói gì vậy? Thú đạo gì? Lẽ nào anh nói, Nhị Trụ là dã thú sao?”
Dương Chấn vội lắc đầu, giải thích: “Không phải Nhị Trụ là dã thú, mà là cậu ta có một loại thể chất đặc biệt khiến bản thân trở nên hung mãnh như dã thú!”
Lưu Ngữ Yên không hiểu mấy về thể chất gì đó, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Dương Chấn vẫn đứng yên tại chỗ, tiếp tục quan sát Nhị Trụ.
Chỉ thấy Nhị Trụ càng đánh càng hăng, luồng linh khí yếu ớt quanh người anh ta cũng dần trở nên đậm đặc hơn.
Ban đầu, khi đánh một tên phản bội, Nhị Trụ còn phải mất kha khá thời gian mới có thể đấm nát được mặt đối phương.
Thế mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có hai tên phản bội bị đánh ngã gục xuống đất.
Nhị Trụ vẫn chưa nguôi giận, giẫm mạnh thêm mấy cú vào ngực hai tên đó, khiến tim bọn họ vỡ nát.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!