Nghe những lời này của Mã công tử, sắc mặt Dương Chấn lập tức thay đổi.
Dương Chấn từ lâu đã đoán được đám người Ngô Hùng Bá chắc chắn sẽ vì anh mà bị liên lụy, đây là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Thế nhưng, chuyện này cuối cùng vẫn xảy ra.
Nhất thời, toàn thân Dương Chấn bừng lên sát khí sục sôi.
“Đám người Ngô Hùng Bá rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Chấn đã siết chặt hai nắm đấm, cố gắng kiềm chế sát cơ.
Mã công tử tưởng Dương Chấn bị tin tức thành Bạch Hổ bị san bằng làm cho hoảng sợ.
Vì vậy Mã công tử liền chế giễu: “Tất nhiên là bọn họ đều bị giết sạch rồi, thành Bạch Hổ và thành Thanh Long sớm đã bị thành Huyền Vũ chúng tôi đánh chiếm, hiện nay chỉ còn tiện nhân của thành Chu Tước chưa bị thu phục thôi!”
“Cho nên tôi nói, anh chỉ có rơi vào tay tông môn chúng tôi mới là nơi nương náu tốt nhất, chỉ cần anh có thể ngoan ngoãn làm một con chó, biết đâu tông chủ của chúng tôi sẽ rộng lòng thương xót, tha cho anh một mạng, thu nhận anh làm con chó bên cạnh!”
Mã công tử vẫn chưa biết, sát khí trong người Dương Chấn đã sục sôi, nếu không phải Dương Chấn còn muốn hỏi vài chuyện thì đã vặn cổ anh ta từ lâu rồi.
Lúc này Dương Chấn nghiến răng nghiến lợi, thầm thề rằng, lần này quay về anh nhất định phải tru sát cửu tộc của đám người đã giết đám người Ngô Hùng Bá, rồi sau đó tắm máu cả thành Huyền Vũ.
Dùng mạng của những người này bái tế đám người Ngô Hùng Bá.
Dần dần, cảm xúc của Dương Chấn bắt đầu mất kiểm soát, ma khí bùng phát khắp người, đôi mắt đỏ rực như máu.
Mã công tử đột nhiên thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm người, nhận ra sát khí từ Dương Chấn đang bốc lên dữ dội, anh ta cũng không dám hống hách, vô thức kéo Lưu Ngữ Yên lùi lại mấy bước.
Lúc này giọng Dương Chấn lạnh như một dã thú, anh trầm thấp nói: “Đây là lần cuối tôi hỏi anh, anh là đệ tử của tông môn nào?”
Mã công tử chạy thẳng ra phía sau lưng đám vệ sĩ, anh ta còn gào lên với đám vệ sĩ: “Tất cả xông lên, giết anh ta đi!”
“Nếu ai không ra tay, tôi giết kẻ đó trước, hơn nữa giết sạch cả nhà anh ta!”
“Đám phế vật kia, các người mau lên cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không cho cơ hội!”
Lúc này đám vệ sĩ run lẩy bẩy, cảm nhận sát khí khủng khiếp tỏa ra từ trên người Dương Chấn, không ai dám động thủ.
Nhưng dưới sự dọa nạt của Mã công tử, đám vệ sĩ đành phải lao vào tấn công Dương Chấn.
Bọn họ đồng loạt rút ra linh kiếm, hợp sức tấn công Dương Chấn.
Lý trí cuối cùng của Dương Chấn cũng bị chôn vùi ngay tức khắc, sát khí bùng nổ, anh rút luôn Thiên Tử Kiếm nghênh đón kẻ địch: “Chết!”
Một đám vệ sĩ ỷ số lượng đủ nhiều, lúc này không bị giết ngay, mà bị ép không ngừng lùi lại, linh kiếm trong tay một số vệ sĩ bị Thiên Tử Kiếm chém làm đôi ngay tại chỗ.