Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người lạnh sống lưng.
Trước đó giết chết Trương Tiểu Cường không là gì hết, lần này ngay cả Trương Hoành cũng bị giết, mà còn là giết ngay trước mặt Mã công tử.
Trương Hoành vốn là con chó trung thành mà Mã công tử nuôi trong Thần Dược Cốc.
Lúc này, tất cả đều muốn xem phản ứng của Mã công tử thế nào.
Mã công tử lúc này tức giận đến cực điểm, nhưng lại chẳng thể làm gì được Dương Chấn, chỉ có thể trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, tiếp tục đe dọa: “Oắt con, anh ngông cuồng thật đấy!”
“Anh có biết đắc tội với tôi sẽ có kết thúc gì không? Anh tưởng anh vẫn là Dương Chấn của trước kia sao? Anh nghĩ ai cũng phải sợ anh à?”
“Hiện nay, cho dù anh có quay về trung giới cổ võ thì cũng chỉ có con đường chết, cho dù anh có khôi phục thực lực đỉnh phong, ở trong mắt những người đó, anh vẫn chỉ là một con kiến hôi!”
“Tôi đã báo tin anh xuất hiện ở đây về cho tông môn ở trung giới cổ võ đằng sau tôi rồi. Họ sắp tới bắt anh rồi. Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn đầu hàng đi!”
Dương Chấn chỉ cười lạnh, hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Mã công tử.
Cho dù cường giả của trung giới cổ võ có tới thì sao, nhưng khi nghe nhắc tới những người đó trong lời của Mã công tử, Dương Chấn lại nghĩ đến điều gì đó, cau mày hỏi: “Những người đó là ai? Võ giả của thượng giới cổ võ đến rồi sao?”
Trước đó khi Dương Chấn còn ở trong trung giới cổ võ, kết giới giữa trung giới cổ võ và thượng giới cổ võ đã sắp vỡ tan, đám người Ngô Hùng Bá nói, có người âm thầm cố tình phá hỏng chỗ nứt ở kết giới đó.
Lúc dó đám Dương Chẩn đoán kẻ âm thầm phá hoại chính là đám người của thành Huyền Vũ.
Dương Chấn đã ở Thần Dược Cốc mấy tháng, vậy nên lúc này anh có thể suy đoán, vết nứt kia đã bị phá hoàn toàn.
Quả nhiên, Mã công tử nghe thấy lời chất vấn của Dương Chấn, anh ta bỗng có vẻ mặt đắc ý, cười lạnh nói: “Sao hả? Bây giờ biết sợ rồi à? Biết sợ thì mau quỳ xuống!”
“Tông chủ của chúng tôi tìm anh vì có chút chuyện nên nếu anh rơi vào trong tay chúng tôi, ít nhất có thể bảo đảm cho anh được toàn thây, nếu không rơi vào trong tay những người khác, chắc chắn sẽ khiến anh thần hồn câu diệt!”
Dương Chấn hừ lạnh một tiếng, nói: “Không sao, ít nhất tôi có thể trước khi những người đó đến thì cho anh thần hồn câu diệt trước!”
Sắc mặt của Mã công tử lập tức u ám, trong lòng cũng bắt đầu hoảng, anh ta từ khi Dương Chấn ra tay giết vệ sĩ của anh ta thì anh ta đã nhận ra thực lực của Dương Chấn đã gần như khôi phục.
Cho dù chưa hồi phục hoàn toàn, anh ta cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn.
Vì vậy, Mã công tử nảy ra một ý, lớn tiếng nói với đám dược nông quanh đó: “Mọi người đều thấy đấy, là tên này tự tìm đường chết! Nếu anh ta đã cứ muốn đắc tội với tôi, vậy từ ngày mai tôi sẽ ngừng thu mua dược liệu của các người!”