Dương Chấn không thèm để ý đến Mã công tử, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá anh ta.
Sau một hồi đánh giá, Dương Chấn vẫn không nhận ra Mã công tử kiêu ngạo này là ai.
Dương Chấn đã đoán được từ lâu, kẻ đứng sau thao túng Thần Dược Cốc chắc chắn là người của trung giới cổ võ, mà lúc này nghe Mã công tử này lớn tiếng khoác lác, cũng đủ để xác nhận suy đoán của anh hoàn toàn chính xác.
Hiện giờ tu vi của Dương Chấn đã khôi phục, anh vốn đã chuẩn bị quay về trung giới cổ võ nên không lo ngại nếu bị người của trung giới cổ võ phát hiện.
Huống chi, ngay khi biết Lưu Ngữ Yên lại gặp chuyện, Dương Chấn đã không định tha cho đám người này.
Lúc này, Dương Chấn nhìn Mã công tử cùng đám người của anh ta như nhìn một đám chờ chết.
Nhưng Dương Chấn không vội ra tay, bất luận ở trong mắt người của Thần Dược Cốc, Mã công tử này có đáng sợ đến đâu thì trong mắt Dương Chấn, anh ta chỉ là một con kiến mà thôi.
Lúc này, người của Thần Dược Cốc thấy Dương Chấn xuất hiện thì đều sững sờ.
Ban đầu bọn họ nghĩ rằng sau khi biết người bắt Lưu Ngữ Yên là Mã công tử, Dương Chấn chắc chắn sẽ sợ đến mức trốn biệt, nào ngờ anh lại dám xuất hiện.
Trong chốc lát, đám đông lại bắt đầu đoán già đoán non về thực lực của Dương Chấn, nhiều người nhỏ giọng bàn luận xem rốt cuộc Dương Chấn mạnh hay Mã công tử mạnh.
Thậm chí có mấy kẻ thích cá cược còn lấy cả số dược thảo sau này mà mình hái được ra để cược, nhưng phần lớn vẫn tin rằng Mã công tử mới là kẻ khủng khiếp hơn.
Bao năm qua, Mã công tử không chỉ nắm giữ tính mạng của bọn họ, mà còn mang đến linh thạch, lương thực cùng các nhu yếu phẩm để đổi lấy dược thảo của bọn họ.
Vì vậy, trong mắt nhiều người nơi đây, Mã công tử chẳng khác nào một vị chúa cứu thế của bọn họ.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Dương Chấn bỗng chú ý tới Nhị Trụ đang nằm bất động cách đó không xa. “Lũ súc sinh khốn kiếp!”
Dương Chấn nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay Lưu Ngữ Yên không bị thương tổn gì, nên Dương Chấn cũng chưa vội chạy tới giải cứu.
Tuy anh có thể giết sạch Mã công tử và đám vệ sĩ, nhưng làm vậy cũng phải tốn chút thời gian.
Mà tình trạng của Nhị Trụ lúc này rõ ràng tệ hơn nhiều.
Cho dù Nhị Trụ từng định ra tay giết Dương Chấn và luôn tỏ ra thù địch với Dương Chấn, nhưng Dương Chấn nhìn ra tên này thật thà chất phác, thật lòng muốn bảo vệ Lưu Ngữ Yên nên cũng có chút thiện cảm với anh ta.
Ngay lập tức, Dương Chấn bước tới cạnh Nhị Trụ, nằm lấy cổ tay anh ta kiểm tra, thấy anh ta vẫn còn hơi thở, anh bỗng thở phào nhẹ nhõm.
“Oắt con, cậu mau đi theo công tử nhà chúng tôi, không thì chết ngay lập tức!”
Tuy nhiên, vào lúc Dương Chấn chuẩn bị cứu Nhị Trụ, đám vệ sĩ của Mã công tử lập tức vây chặt lấy anh, ngang ngược ép anh phải đi theo Mã công tử.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!