Dương Chấn rất lo lắng, anh nhíu mày, anh chưa từng lo lắng như lúc này.
Cho dù trước kia khi đối đầu với nhiều kẻ địch cường thế, mấy lần suýt nữa bị giết, Dương Chấn cũng chưa từng có loại cảm giác sợ hãi này.
Ngay cả lúc đầu khi bị Cao Thương đánh rơi xuống vách đá, Dương Chấn cũng chưa từng lo lắng như vậy.
Nhưng lúc này, trên trán anh không tự chủ mà đổ mồ hôi lấm tấm.
Đây là lần đầu tiên có người có thể khiến Dương Chấn lo lắng đến mức độ này.
Điều khiển Dương Chấn rầu rĩ là lời mà giọng nói già nua này nói. Dương Chấn không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, vậy mà lại khiến chủ nhân của giọng nói này tức giận như vậy, hơn nữa còn động sát cơ với anh.
Dương Chấn hỏi lần nữa: “Tiền bối rốt cuộc là ai? Tôi biết, lúc đầu khi tôi vừa vào miếu sơn thần này thì tiền bối đã đang quan sát tôi rồi!”
“Nhưng tôi không hiểu, tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến tiền bối tức giận?”
“Hy vọng tiền bối trước khi giết tôi, có thể cho tôi chết một cách rõ ràng.
Lúc này giọng điệu của Dương Chấn rất khiêm tốn, anh không muốn tiếp tục chọc giận chủ nhân của giọng nói này.
Dù sao có thể làm được tới mức không bị anh phát hiện, ngay cả thần thức cũng không thể tra ra, nhưng vẫn toát ra khí tức cực kỳ cường thế, rõ ràng thực lực của người này rất khủng khiếp.
Cho dù hiện nay tu vi của Dương Chấn đã đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, ngay cả một số võ giả tầng thấp của thượng giới cổ võ anh cũng không sợ, nhưng khi đối mặt với chủ nhân của giọng nói này, Dương Chấn lại thật sự cảm thấy sợ hãi.
Dương Chấn có loại cảm giác, nếu thật sự giao thủ với chủ nhân của giọng nói này, với tu vi hiện nay của anh, có lẽ chưa chắc là đối thủ của chủ nhân giọng nói này.
Có điều, tuy ngoài miệng Dương Chấn nói muốn chết được rõ ràng trước khi bị giết nhưng ai lại muốn chết chứ.
Dương Chấn cũng như vậy, anh còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, sao có thể đột nhiên bị giết chết như thế.
Vậy nên khi nói vậy, Dương Chấn cũng đã chuẩn bị rút Thiên Tử Kiếm ra bất cứ lúc nào, hơn nữa cũng âm thầm vận chuyển tu vi đến cực hạn.
Cho dù một giây sau có thứ gì xuất hiện, Dương Chấn cũng có thể khai chiến ngay lập tức.
“Xoạt xoạt xoạt...
Lần này, sau khi Dương Chấn dứt lời, trong khoảng không trước mặt Dương Chấn tự dưng xuất hiện sương mù trắng, hơn nữa phát ra âm thanh không khí bị xé
toạc.
Sau đó, sương mù trắng dần tan đi, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Chấn.
Người xuất hiện ở trước mặt là một ông lão tóc trắng, nhìn dáng vẻ chắc khoảng tám- chín mươi tuổi hoặc trên trăm tuổi, tóc của ông ta bạc trắng, giống như người xưa, buộc thành búi lại ở đằng sau.
Bộ râu và lông mày của ông lão cũng là màu trắng, rõ ràng tuổi tác của ông ta rất lớn.
Nhưng khí thế trên người ông lão lại rất mạnh, mặt mày ông ta hồng hào, trông rất có tinh thần, lúc này ánh mắt nhìn Dương Chấn cũng là vẻ khinh thường, căn bản không để Dương Chấn vào trong mắt.