Điều này khiến Dương Chấn cảm thấy rất kinh ngạc, anh thật sự không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao.
Mới đầu, khi Dương Chấn nhìn thấy dã thú hung tợn ẩn nấp trong trong núi kia thì anh tưởng loại cảm giác có người ở trong tối nhìn anh khi anh ở trong miếu sơn thần chắc chính là do con dã thú này phát hiện sự tồn tại của anh nên mới phóng ra địch ý.
Dương Chấn tưởng chỉ cần giết con dã thú đó, khi quay trở lại miếu sơn thần, loại cảm giác đó sẽ không còn nữa.
Nhưng điều khiến Dương Chấn không ngờ là anh vừa quay lại miếu sơn thần thì phát hiện loại cảm giác đó lại xuất hiện, hơn nữa địch ý đối với anh còn lớn hơn trước đó, trực tiếp động sát cơ.
Nhưng xung quanh rõ ràng chỉ có vực sâu đó, dã thú hung tàn trong vực sâu cũng đã chết hẳn rồi, tuyệt đối không thể khởi tử hồi sinh nữa. Theo lý mà nói, trong miếu sơn thần này tuyệt đối không nên xảy ra loại chuyện này.
Bây giờ xung quanh không có gì hết, ngoại trừ linh khí nồng đậm vẫn là linh khí nồng đậm.
Cho dù có thần hồn tồn tại, ít nhất cũng sẽ có dấu vết của thần hồn do linh khí huyễn hóa.
Nhưng ở đây, căn bản không có dấu vết của thần hồn, rõ ràng không thể có thần hồn tồn tại.
Mà loại cảm giác đó lại càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa còn đang lại gần Dương Chấn.
Dương Chấn thầm hỏi chính mình: “Lẽ nào loại cảm giác này là vấn đề của chính mình? Do mình quá cẩn thận?”
Sau đó, Dương Chấn lại thi triển thần hồn, rà soát một lượt từng tấc đất trong toàn bộ miếu sơn thần và xung quanh.
Dù sao trước đó ở trong vực sâu, con dã thú đó ẩn nấp ở trong núi, trực tiếp hòa thành một với ngọn núi đó, ngay cả lưỡi cũng trực tiếp đưa vào trong đất, ẩn
dưới phần rễ của cây thảo dược, khiến Dương Chấn khi thi triển thần thức cũng không thể phát hiện.
Vậy nên lần này Dương Chấn rà soát rất kỹ, không bỏ qua chỗ nào, ngay cả mỗi một hạt cát, anh cũng kiểm tra rất kỹ.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống trước đó, không kiểm tra ra cái gì hết.
Rất rõ ràng, xung quanh đây chỉ có linh khí.
Dương Chấn buồn bực, cỗ sát cơ này rốt cuộc đến từ đâu.
Tuy Dương Chấn không thể tìm ra sát khí đến từ đâu nhưng anh vẫn chuẩn bị sẵn sàng động thủ, bởi vì anh có thể cảm nhận rõ được cỗ sát cơ đó đang từ từ lại gần anh.
Thứ chưa biết khiến người ta kiêng kỵ nhất, nhất là kiểu này, rõ ràng có thể cảm nhận sự tồn tại của nó nhưng không tìm được bóng dáng của nó, trong lòng Dương Chấn dường như có đôi chân kiêng kỵ
Ngay cả cơ thể của Dương Chấn cũng không kìm được mà có chút phản ứng, lông tơ trên người dựng đứng, thần kinh căng thẳng.
Loại cảm giác này chỉ xảy ra khi gặp chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Mà lúc này, rất rõ ràng có nguy hiểm ập tới, không phải do tâm lý của Dương Chấn.
Dương Chấn vận chuyển tu vi tới trạng thái đỉnh phong, căn bản không kịp trị thương tiếp.
“Nhóc con, không cần tìm, ta ở đây”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!