Cho dù con dã thú này không ra ngoài, chỉ dựa vào cái lưỡi dưới phần rễ của long huyết phượng nhãn vĩnh sinh thảo cũng đủ lặng lẽ giải quyết một nửa võ giả.
Ngay cả Dương Chấn, mới đầu cũng không thể phát hiện con dã thú gần ngay gang tấc này, càng không ngờ phần rễ của cây thảo dược lại dính liền với cái lưỡi của con dã thú.
Hơn nữa, khi anh vừa tới thánh địa thảo dược này cũng bị khí độc mà lưỡi của con dã thú này phóng ra hòa lẫn trong mùi của cây thảo dược đó mà suýt nữa ngủ say.
May mà phản xạ có điều kiện của cơ thể anh khá nhanh, lúc này mới kéo anh từ quỷ môn quan trở về.
Con dã thú nhìn thấy Dương Chấn liên tiếp tránh được công kích, lúc này nó cũng thấy rất sững sờ, chắc nó chưa từng gặp đối thủ có thân thủ nhanh nhẹn như Dương Chấn.
Con dã thú không ngừng phát ra tiếng gầm giận dữ, một cái lưỡi khổng lồ cũng tăng tốc độ, mỗi lần đưa rút đều sẽ kèm theo âm thanh xé gió đầy sắc bén.
Dương Chấn vẫn cẩn thận tránh né, đồng thời nghĩ cách giải quyết con dã thú này.
Cuối cùng, Dương Chấn vẫn quyết định dùng Thiên Tử Kiếm, bởi vì cái lưỡi của con dã thú này quá khủng bố, tốc độ quá nhanh, anh căn bản không thể lại gần tấn công con dã thú này.
Còn công kích bạo phát từ cái lưỡi của nó mỗi lần rõ ràng cũng không gây ra sát thương quá lớn, giống như một quyền đấm vào cục bông.
Nhưng Thiên Tử Kiếm vô cùng sắc bén đó thì khác.
Sau khi Thiên Tử Kiếm được rút ra, lập tức tỏa ra một luồng kiếm quang chói mắt, lập tức chiếu sáng vùng trời đất tối tăm này.
Dương Chấn hừ lạnh, nói với vẻ mặt khinh thường: “Hôm nay ta xem xem, rốt cuộc là kiếm của ta nhanh hay lưỡi của ngươi nhanh!”
Tuy mức độ hung mãnh của con dã thú khiến Dương Chấn kinh ngạc nhưng Dương Chấn vẫn có tự tin có thể giải quyết được nó.
Quả nhiên, sau khi con dã thú này nhìn thấy Thiên Tử Kiếm đầy đáng sợ, đôi mắt khát máu đó lập tức lóe lên, rõ ràng nó đã cảm nhận được sự khủng bố của Thiên Tử Kiếm.
Nhưng con dã thú không vì vậy mà chùn bước, mà tiếp tục công kích Dương Chấn.
Dương Chấn truyền linh khí vào Thiên Tử Kiếm, khi cái lưỡi của con dã thú một lần nữa quất tới, Dương Chấn nhằm chuẩn thời cơ, chém chính xác cái lưỡi của con dã thú.
Con dã thú thấy vậy, lập tức thu lưỡi lại.
Tuy Thiên Tử Kiếm chém xuống đất nhưng kiếm khí bức người đó vẫn rất khủng khiếp, lập tức xung kích xung quanh.
Trên lưỡi của con dã thú lập tức bị cửa vài vết máu, nếu không phải tốc độ của nó đủ nhanh, cái lưỡi này chắc không giữ được rồi.
Con dã thú lập tức nổi giận, nó vừa tiếp tục dùng lưỡi cẩn thận tập kích Dương Chấn, vừa lao về phía Dương Chấn.
Nhưng con dã thú rõ ràng không công kích được tới Dương Chấn, trước đó Dương Chấn tay không còn có thể tránh được công kích. Lúc này anh cầm Thiên Tử Kiếm trong tay, con dã thú còn phải cẩn thận tập kích nên càng khó tổn thương được Dương Chấn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!