Dương Chấn ý thức được sát khí của bản thân tăng vọt, anh có thể cảm nhận rằng điều này không phải do mình mà nguyên nhân là từ vùng đất trước mặt này.
Hiển nhiên, ở thánh địa thảo dược này, sát khí sẽ không ngừng tăng trưởng.
Mắt thấy chỉ còn lại bốn con dã thú, Dương Chấn trực tiếp rút ra thanh Thiên Tử Kiếm mà đã lâu anh không đụng tới.
Dương Chấn định đánh nhanh thắng nhanh, lo lắng nếu cứ chậm rãi chiến đấu thì bản thân sẽ chịu những ảnh hưởng khác từ thánh địa thảo dược quỷ dị này, thậm chí có thể gặp khó khăn khi rời khỏi đây.
Dương Chấn cũng nhanh chóng vận chuyển trấn ma kinh, lúc này mới khống chế được tâm trí bình tĩnh lại để không bị ảnh hưởng quá nhiều. Lúc này, anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết đám dã thú trước mắt, sau đó nhanh chóng hái hết thảo dược ở đây.
Bốn con dã thú trước mặt dường như vẫn chưa ý thức được sự khủng bố của thanh Thiên Tử Kiếm trong tay Dương Chấn, bọn chúng không hề do dự, tiếp tục điên cuồng lao về phía Dương Chấn.
Dù sao cũng đã có hai đồng bọn đã bị Dương Chấn giết chết, đám dã thú này cũng vô cùng tức giận.
Dương Chấn lộ vẻ khinh thường, giơ thanh Thiên Tử Kiếm trong tay lên, không khí xung quanh bị xé toạc trong nháy mắt, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt hiện rõ sự đáng sợ của Thiên Tử Kiếm.
"Chết hết cho ta!"
Mấy con dã thú lập tức lao tới trước mặt Dương Chấn, Dương Chấn hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên nhảy dựng lên. Khi cơ thể anh ngã xuống, thanh Thiên Tử Kiếm trong tay đồng thời chém xuống dữ dội với sức mạnh có thể xé toạc trời đất.
Cảm nhận được linh lực bộc phát từ Thiên Tử Kiếm, vẻ mặt Dương Chấn lộ ra chút kích động, bởi vì anh phát hiện khi tu vi của mình tăng lên, uy lực của Thiên
Tử Kiếm cũng theo đó mà trở nên đáng sợ hơn. "Ầm!"
Thiên Tử Kiếm trực tiếp rơi xuống chiếc sừng của một con dã thú, hai luồng sức mạnh trong nháy mắt va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Sừng của dã thú quả thực rất đáng sợ, nhưng uy lực của Thiên Tử Kiếm rõ ràng càng mạnh mẽ hơn, trong nháy mắt đã chẻ đôi cặp sừng kia, tiếp theo là đầu của dã thú, và cuối cùng là toàn bộ cơ thể.
Con dã thú vốn hung dữ ngay lập tức bị chém thành hai nửa, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Cảnh tượng kinh khủng như vậy khiến những con dã thú còn lại đều sợ hãi, trừ một con không kịp né tránh, hai con còn lại không dám trực tiếp giao chiến nữa, theo bản năng tránh sang một bên.
"Ầm ầm!"
Dương Chấn không hề dừng lại, vung thanh Thiên Tử Kiếm trong tay về phía cổ con dã thú không kịp bỏ chạy kia, một kiếm chém đứt.
Đầu của con dã thú trong nháy mắt rơi xuống đất.
Hai con dã thú còn lại đứng cách đó năm mét lập tức nhìn nhau, dường như đang dùng ánh mắt trao đổi điều gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!