Nghe thấy lời của Bạch Ưng, bỗng chốc khóe miệng của Cao Chính Xương giật giật.
Khi Bạch Ưng chưa đến, Cao Chính Xương còn kích động cho rằng Bạch Ưng sẽ giúp ông ta giải quyết mọi rắc rối ở trung giới cổ võ này.
Nhưng đợi sau khi Bạch Ưng tới, lạnh lùng nói thẳng với Cao Chính Xương, lần này ông ta tới chỉ giúp Cao Chính Xương giải quyết ba lần rắc rối.
Thái độ này rõ ràng khác với dự liệu của Cao Chính Xương, trong lòng Cao Chính Xương cũng rất chua chát, vốn tưởng ông ta dù sao cũng là một cường giả của trung giới cổ võ, Bạch Ưng ít nhất sẽ nể mặt ông ta một chút.
Thậm chí, Cao Chính Xương còn nghĩ, kết giao với Bạch Ưng, nói không chừng hai người có thể trở thành anh em tốt, Bạch Ưng sẽ giúp ông ta một tay, khiến ông ta không chỉ có thể thôn tính cả trung giới cổ võ, sau này tới thượng giới cổ võ cũng có thể có chỗ đứng.
Tuy nhiên, Bạch Ưng lại rất khinh thường ông ta, cũng chỉ vì một vài chuyện trong quá khứ mới miễn cưỡng ra tay giúp ba lần.
Điều khiển Cao Chính Xương không ngờ hơn nữa là Bạch Ưng này lại lạnh lùng như vậy, chỉ ra tay phá hủy trận pháp của phủ thành chủ thành Bạch Hổ đã tính là một lần ra tay rồi.
Cao Chính Xương mặt mày khổ sở, vội vàng nói: “Ngài... ngài Bạch Ưng, chuyện này...
Cao Chính Xương còn muốn tranh thủ thêm, để Bạch Ưng cho ông ta thêm một cơ hội, nhưng Bạch Ưng lại trực tiếp cắt ngang lời của ông ta: “Chuyện này thì sao? Bởi vì để những con kiến đó chạy mất nên ông bất mãn với tôi à?”
Tuy sâu trong lòng Cao Chính Xương quả thật đôi chút bất mãn nhưng ông ta đâu dám thể hiện, Bạch Ưng chỉ với một ánh mắt lạnh băng đã dọa ông ta run rẩy toàn thân, ông ta lập tức giải thích mình không có ý đó, chỉ là muốn kêu Bạch Ưng giúp ông ta thêm vài lần.
Ở trong mắt Bạch Ưng, võ giả của trung giới cổ võ đều là con kiến, bao gồm cả Cao Chính Xương, kêu ông ta ra tay, ông ta cũng cảm thấy có hơi mất thân phận
của ông ta, nếu không phải do mệnh lệnh của tông môn, ông ta khinh thường giúp đỡ Cao Chính Xương.
“Tôi nói rồi, chỉ còn hai lần ra tay, lẽ nào ông nghe không hiểu lời tôi nói à?”
Bạch Ưng sa sầm mặt, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn sang Cao Chính Xương, lạnh lùng nói.
Cao Chính Xương nhìn ra sự tức giận của Bạch Ưng, ông ta lập tức im miệng, không dám nói một chữ nào nữa, ông ta chỉ đành quay đầu ra lệnh cho các cường giả khác nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của đám người Ngô Hùng Bá.
Mà Bạch Ưng đó đã biến mất trong nháy mắt, không nhìn thấy bóng dáng của ông ta đâu nữa.
Cao Chính Xương kêu hận trong lòng, chuyện lớn như này không giúp thì đã đi rồi, điều này khiến ông ta rất bất mãn, trong lòng cũng trầm tư nói: “Nếu ông có thể tới trung giới cổ võ, chứng tỏ kết giới giữa hai giới sắp vỡ hoàn toàn rồi, tôi cũng rất nhanh sẽ có cơ hội tới thượng giới cổ võ, đợi sau khi tôi đột phá tu vi ở đó, sẽ từ từ dạy dỗ ông sau...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!