Nghe Dương Chấn nói vậy, hai chị em đều sửng sốt.
Hai người lập tức hỏi, Dương Chấn rời khỏi nhà của bọn họ nhưng không rời khỏi Thần Dược Cốc, vậy anh đi đến nhà ai.
Bọn họ âm thầm nghi hoặc, lẽ nào trong khoảng thời gian này Dương Chấn đã quen biết người khác?
Vậy nên, Dương Chấn cũng giải thích: “Tôi tìm được một ngôi miếu ở sâu trong núi, người bình thường có lẽ khó có thể đến được nơi này, tôi ở đó sẽ không bị người khác phát hiện, đúng lúc gần đây tôi cần một nơi yên tĩnh để tu luyện, nơi đó rất thích hợp!”
“Hai người yên tâm, không cần lo lắng cho tôi!”
Nghe thấy vậy, hai người lại há hốc mồm.
Sâu trong khu rừng rậm rạp của Thần Dược Cốc, đó là khu vực cấm.
Mặc dù không nói rõ ràng là cấm, nhưng mọi người đều biết, năm đó những người thử đi vào trong rừng sâu, đều không một ai trở lại.
Ngay cả họ hàng lớn tuổi của nhà Lưu Ngữ Yên, năm đó cũng đi vào trong rừng sâu, sau đó mất tích.
Đến khi mọi người phát hiện ra những người kia, thì chỉ còn lại xương do dã thú nhả ra.
Bọn họ không ngờ, bây giờ Dương Chấn lại nói muốn đi vào trong rừng sâu, điều khó tin hơn chính là Dương Chấn còn nói anh phát hiện ra một ngôi miếu ở trong rừng sâu.
Các thế hệ ở Thần Dược Cốc cũng chỉ nghe nói ở sâu trong Thần Dược Cốc có thể có một ngôi miếu, nhưng cũng chỉ là lời đồn, chưa có ai tận mắt nhìn thấy.
Bây giờ, Dương Chấn lại nói anh đã nhìn thấy.
Hai chị em biết Dương Chấn không nói dối, bởi vì trước đây Dương Chấn không biết gì về Thần Dược Cốc, bọn họ cũng chưa từng nhắc đến những chuyện kỳ lạ
kia.
Bây giờ, Dương Chấn đột nhiên nói ra, chứng tỏ Dương Chấn đã tìm được ngôi miếu kia, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Lưu Vũ Hàng không thể tin được, hỏi: “Anh Chấn, anh...anh thật sự đã đi sâu vào trong rừng sao?”
Dương Chấn gật đầu, nói đúng vậy.
Khuôn mặt Lưu Vũ Hàng tràn đầy sự sợ hãi, vội vàng khuyên ngăn: “Anh Chấn, anh nghe em nói, đừng rời khỏi nhà của em, sau này cũng đừng đi vào trong rừng sâu nữa, đặc biệt là ngôi miếu kia, anh không thể đi đến đó!”
“Từ nhỏ em đã nghe kể về nơi sâu nhất trong rừng, ở đó vô cùng nguy hiểm, một khi đi vào đó, gần như không có ai có thể sống để đi ra, lần này chắc chắn anh đã gặp may, nhưng không có nghĩa là lần sau anh cũng gặp may như vậy!”
Lưu Ngữ Yên cũng đề nghị Dương Chấn nghe theo Lưu Vũ Hàng, dù sao nơi sâu nhất trong rừng kia thực sự quá nguy hiểm, người ở Thần Dược Cốc biết rõ thảo dược ở khu vực sâu trong rừng rất nhiều cũng rất quý, nhưng không ai dám đi vào đó.
Dù sao Dương Chấn cũng không phải là người của Thần Dược Cốc, Lưu Ngữ Yên thật sự rất lo lắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!