Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn

Dương Chấn tin, đến khi tu vi của anh khôi phục lại, tất cả sẽ sáng tỏ. 

Trong khoảng thời gian này, nhờ vào sự dạy dỗ của Dương Chấn, Lưu Vũ Hàng rất nhanh đã học được cách hít thở, học được cách điều động linh khí để thi triển công pháp. 

Sau gần một tháng, Nhị Trụ đã không còn là đối thủ của Lưu Vũ Hàng, điều này khiến Nhị Trụ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng không khỏi nổi lên mong muốn muốn học một ít võ công từ Dương Chấn. 

Nhưng Nhị Trụ vẫn không quên được mối hận của mình với Dương Chấn, anh ta vẫn giám sát Dương Chấn. 

Đến buổi chiều của một ngày nào đó, sau khi Lưu Ngữ Yên trở về, lúc ba người đang ăn cơm, Dương Chấn nói muốn rời đi. 

Anh đã hứa với hai chị em, ở thêm một tháng nữa rồi rời đi, bây giờ vết thương đã hoàn toàn bình phục, chỉ có tu vi vẫn chưa khôi phục lại, Dương Chấn cũng định đi đến miếu tiếp tục tu luyện. 

Biết được Dương Chấn muốn rời đi, hai chị em đều không nỡ, Lưu Ngữ Yên cũng biết cứ để Dương Chấn ở lại đây cũng không phải là ý hay, hơn nữa cô ta vẫn luôn cảm thấy Dương Chấn sẽ mang đến tai họa cho bọn họ. 

Vậy nên, cho dù không nỡ, nhưng Lưu Ngữ Yên không tiếp tục giữ Dương Chấn ở lại nữa, dù sao vốn dĩ Dương Chấn cũng không thuộc về nơi này. 

Lưu Vũ Hàng quýnh lên, đặc biệt là trong một tháng ngắn ngủi này, dưới sự chỉ dẫn của Dương Chấn, thực lực của cậu bé đã mạnh hơn rất nhiều. 

“Anh Chấn, anh ở lại với chị em em thêm một thời gian nữa đi, em vẫn muốn trở nên mạnh hơn... 

Dương Chấn mỉm cười, ngắt lời Lưu Vũ Hàng: “Lúc trước không phải chúng ta đã móc nghéo rồi sao, nói là chỉ ở lại thêm một tháng, bây giờ đã được một tháng rồi, hơn nữa em muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có thể dựa vào bản thân em cố gắng tu luyện thôi, nhớ kỹ những lời anh đã nói!” 

Lưu Vũ Hàng nghe thấy vậy, lập tức cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng, cậu bé cũng biết nói lời phải giữ lấy lời, hai mắt đỏ hoe nhìn Dương Chấn. 

Cảm giác chia ly khiến Lưu Ngữ Yên cảm thấy rất khó chịu, cô ta cố gắng kìm nén nỗi buồn, giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Khi nào anh đi?” 

Dương Chấn cũng không nỡ rời khỏi đây, nhưng anh còn rất nhiều chuyện phải làm, lần này không đi không được, anh trả lời: “Ăn xong cơm sẽ đi luôn!” 

Lưu Ngữ Yên vô cùng kinh ngạc: "Ăn cơm xong? Hay là...hay là mai trời sáng rồi hãy đi, cũng không cần vội như thế!” 

Mặc dù Lưu Ngữ Yên biết một tháng nay đêm nào Dương Chấn cũng đi ra ngoài giúp cô ta hái thảo dược, nhưng cô ta cứ nghĩ có lẽ Dương Chấn may mắn, chỉ đi đến mấy chỗ gần núi để hái thảo dược, nên không gặp phải dã thú. 

Nhưng nếu như bây giờ rời đi, chắc chắn kết cục không biết là sống hay chết. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!