Ở trong lòng hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng, Nhị Trụ giống như anh trai của bọn họ.
“Nhị Trụ! Nhị Trụ..
Lưu Ngữ Yên bỗng chốc cũng khóc lớn lao về phía Nhị Trụ.
Dương Chấn lo lắng sẽ dọa hai chị em này, vì vậy lập tức giải thích: “Cậu ta không sao, chỉ là ngất đi thôi, vừa rồi tôi không... không có khống chế lực đạo.”
Dương Chấn mặt mày bất lực, vốn anh cũng chỉ vì tự bảo vệ mới định đá Nhị Trụ ra, nhưng do anh trong thời gian quá dài không có động thủ, hơn nữa trước kia luôn sử dụng linh lực, căn bản không có sử dụng lực đạo bình thường.
Vậy nên sau một cước, trực tiếp đá bay Nhị Trụ ra xa mười mấy mét, khiến anh ta ngất tại chỗ.
Điều này khiến Dương Chấn cũng rất ngại ngùng, anh căn bản không ngờ cho dù không sử dụng linh khí, anh cũng có thể bạo phát lực lượng cường thế như vậy.
Trước đó Dương Chấn cũng từng nghe nói, Nhị Trụ là người có lực lượng lớn nhất trong Thần Dược Cốc.
Tuy nhiên, trước đó Dương Chấn cũng đã nương chân, không có bạo phát toàn lực, lúc này anh cũng sợ, chỉ cần trước đó anh bạo phát thêm một chút lực đạo nữa, Nhị Trụ này chắc chắn sẽ bị anh đá chết.
Thể chất của tên Nhị Trụ này khá tốt nên mới chống đỡ được, chỉ có ngất đi.
Nếu không Dương Chấn không biết anh phải đối mặt thế nào với Lưu Ngữ Yên, Lưu Vũ Hàng và mọi người trong Thần Dược Cốc.
Dương Chấn đi tới trước mặt Nhị Trụ, thấy hai chị em vẫn không gọi được người tỉnh lại, anh lập tức đi tới túm lấy Nhị Trụ, lắc mạnh một trận.
Nhị Trụ lập tức bị lắc tỉnh, anh ta mặt mày mờ mịt nhìn ba người trước mặt.
Sau đó, Nhị Trụ lau máu rỉ ra từ khóe miệng, nói: “Tôi... tôi... bị sao vậy? Vừa rồi không phải tôi... hửm? Tên... tên khốn này sao lại còn sống...
Ngôn từ của Nhị Trụ có hơi lộn xộn, anh ta cũng rất mờ mịt về chuyện gì đã xảy ra vào trước đó.
Nhưng khi Nhị Trụ nhìn thấy Dương Chấn còn sống đứng ở trước mặt anh ta, lửa giận trong lòng anh ta bỗng chốc bùng phát lần nữa, trong mắt tràn ngập sát ý.
Nhị Trụ không hiểu, một nhát chém vừa rồi của anh ta rõ ràng phải bổ đôi đầu của Dương Chấn, Dương Chấn nên chết từ lâu mới đúng, nhưng bây giờ Dương Chấn vẫn không hề hấn đứng ở trước mặt anh ta.
Những người khác sẽ suy nghĩ chuyện này là thế nào, nhưng tên Nhị Trụ này từ bé đã cố chấp, anh ta chỉ bất ngờ một chút, căn bản không suy nghĩ nhiều.
Vì vậy, Nhị Trụ lần nữa giơ con dao phay ngay cả lúc ngất đi cũng không đánh rơi trong tay lên, muốn chém về phía Dương Chấn.
Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng trực tiếp bị lực lượng cực lớn lúc Nhị Trụ nhấc tay chấn ngã sang một bên.
Lưu Ngữ Yên lòng đau như cắt, vốn thấy hai người đều không chết, cô rất kích động, kết quả còn chưa kịp kích động được vài giây, Nhị Trụ này lại một lần nữa muốn giết Dương Chấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!