Ở trong lòng Lưu Ngữ Yên, Nhị Trụ giống như họ hàng, do sự chăm sóc của Nhị Trụ đối với hai chị em bọn họ, vậy nên thái độ của cô đối với Nhị Trụ cũng luôn rất tốt. Nhưng hiện nay, Lưu Ngữ Yên cũng không ngờ cô lại không thể không khiến thanh niên thật lòng đối xử tốt với cô này phải đau lòng.
Lưu Ngữ Yên cảm thấy mình hơi nặng lời, vì vậy lại lập tức an ủi: “Nhị Trụ, tôi không có ý gì khác, chỉ là muộn vậy rồi, tôi thật sự rất mệt muốn nghỉ ngơi, anh mau đi đi!”
Tuy đang an ủi Nhị Trụ, nhưng thái độ của Lưu Ngữ Yên vẫn rất kiên định, vẫn muốn Nhị Trụ rời đi.
Nhị Trụ rất đau lòng, anh ta cười chua chát, không nhịn được mà đưa tay lau nước mắt sắp chảy ra, hơn nữa xoay người đi.
Sau đó, Nhị Trụ từ từ đi về phía cổng của sân nhỏ.
Hai chị em Lưu Ngữ Yên lập tức thở phào, nói trong lòng cuối cùng cũng khiến tên này rời đi rồi.
Đồng thời, Lưu Ngữ Yên cũng ý thức được, buộc phải mau chóng giấu Dương Chấn đi, nếu không thật sự có khả năng bị lộ, Nhị Trụ này trong một ngày đã tới hai lần rồi.
Lưu Ngữ Yên không dám bảo đảm, ngày mai Nhị Trụ sẽ không tới nữa, cô thầm nói trong lòng: “Nếu ngày mai tên Nhị Trụ này lại muốn cưỡng chế xông vào phòng thì phải làm sao? Lẽ nào, ngày mai mình thật sự phải đi tìm những lão trưởng bối của Thần Dược Cốc ra mặt, để ý Nhị Trụ hay sao?”
“Nhưng nếu như vậy, danh dự của Nhị Trụ ở Thần Dược Cốc cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa cũng coi như phá hỏng quy định, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ, như vậy thì phải làm sao...
Lưu Ngữ Yên càng nghĩ càng bất lực, cô vừa muốn bảo vệ Dương Chấn không bị phát hiện, vừa không muốn Nhị Trụ chịu tổn thương.
Các trưởng bối của Thần Dược Cốc vì không để Lưu Ngữ Yên chịu tổn thương, vậy nên từ lâu đã lập quy định, không cho phép các thanh niên bắt nạt Lưu Ngữ
Yên, càng không cho phép bọn họ tới nhà Lưu Ngữ Yên, nếu không sẽ xử lý bằng gia pháp, hơn nữa còn sẽ phạt bọn họ phải tặng cho nhà Lưu Ngữ Yên một năm lương thực.
Vậy nên, những thanh niên đó đều không dám tới tìm Lưu Ngữ Yên, dù sao một năm lương thực, bản thân bọn họ còn ăn không đủ no nên đâu chịu giao nó cho nhà Lưu Ngữ Yên chứ.
Bọn họ thích Lưu Ngữ Yên chuyện đó không sai, nhưng ở nơi nghèo túng ăn không đủ no này, kêu bọn họ móc ruột móc gan lấy ra lương thực, điều này thật sự như muốn lấy mạng của bọn họ.
Những người này đương nhiên đều thông minh, bọn họ không thể vì một người phụ nữ mà khiến cả nhà mình chết đói, vậy nên cũng nghe theo quy định không dám tới nhà Lưu Ngữ Yên.
Cho dù bình thường muốn đi qua nhà Lưu Ngữ Yên, những thanh niên thông minh đó đều sẽ cố gắng đi vòng, lo lắng bị người khác vu khống hãm hại hoặc hiểu lầm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!