Lúc này, trong đầu Dương Chấn không khỏi nghĩ tới, khi anh không ở đây, hai chị em này sẽ phải sống khổ sở tiếp.
Hiện nay, có người dám vào đêm khuya xông vào nhà Lưu Ngữ Yên, trước kia khi anh chưa đến, chắc chắn cũng có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Bỗng chốc, Dương Chấn thấy rất đau lòng, hai mắt của anh cũng đỏ lên.
Vào lúc này, trong lòng Dương Chấn thậm chí đã có suy nghĩ muốn tìm ra tất cả những người từng bắt nạt hai chị em Lưu Ngữ Yên, trực tiếp giải quyết hết những người này.
Những năm nay Dương Chấn ở giới cổ võ, tâm tính của anh sớm đã thay đổi, ở trong thế giới dùng thực lực vi tôn này, nhân từ với kẻ địch đồng nghĩa tàn nhẫn với chính mình.
Vậy nên, đối với người muốn tổn thương người bên cạnh Dương Chấn, Dương Chấn nhất định sẽ cho những người đó biến mất khỏi thế giới này.
Lúc này sau khi thấy Nhị Trụ xông vào nhà Lưu Ngữ Yên, sát ý trong lòng Dương Chấn không khống chế được mà bùng phát.
Hàn ý lạnh lẽo đó dọa Lưu Ngữ Yên rùng cả mình, Lưu Ngữ Yên đương nhiên không hy vọng Dương Chấn xảy ra xung đột với Nhị Trụ.
Tuy Nhị Trụ này có hơi cố chấp, không biết hôm nay lên cơn gì, chưa có sự đồng ý đã xông vào sân, nhưng Lưu Ngữ Yên biết rõ, con người của Nhị Trụ không xấu, chỉ là có chút ngốc nghếch.
Lưu Ngữ Yên vội vàng cản Dương Chấn muốn xông ra ngoài, khuyên: “Dương Chấn, anh bình tĩnh một chút! Anh nghe tôi nói, anh ở trong phòng đừng đi ra, cũng đừng phát ra tiếng động!”
“Nhị Trụ là một người tốt, những năm qua anh ta từng giúp đỡ chị em chúng tôi rất nhiều, anh ta sẽ không tổn thương chúng tôi, anh tuyệt đối đừng tổn thương
anh ta!”
“Tôi ra ngoài xem có chuyện gì đã, anh hứa với tôi đừng manh động!”
Tuy Nhị Trụ cao to vạm vỡ, hơn nữa còn có sức chiến đấu mạnh nhất, sức lực lớn nhất trong các thanh niên của Thần Dược Cốc, nhưng Lưu Ngữ Yên rất rõ Nhị Trụ tuyệt đối không thể là đối thủ của Dương Chấn.
Nhị Trụ dù sao chỉ có man lực mà thôi, căn bản không có cỗ kình lực máu tanh đó.
Mà Dương Chấn thì khác, cỗ khí tức trong vô hình tỏa ra từ trên người Dương Chấn đều toát ra kình lực, một cỗ khí tức vương giả giống như mãnh thú.
Dù sao Dương Chấn bị thương như thế có thể không chết thì đã là kỳ tích rồi, hơn nữa có thể bị thương tới mức độ đó, đương nhiên sẽ không đơn giản.
Lưu Ngữ Yên thậm chí có cảm giác, cảm thấy Dương Chấn có thể một tay bóp chết Nhị Trụ cường tráng.
Vậy nên vì để tránh xung đột, Lưu Ngữ Yên nhiều lần xoa dịu cảm xúc của Dương Chấn.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lưu Ngữ Yên, Dương Chấn rất đau lòng, anh đương nhiên cũng không muốn Lưu Ngữ Yên khó xử và lo lắng, vì vậy anh lập tức gật đầu đồng ý, giọng điệu bình tĩnh nói anh tuyệt đối không ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!