Nhị Trụ đương nhiên có thể nghe ra ý của Lưu Ngữ Yên, rõ ràng vẫn không chấp nhận anh ta.
Điều này khiến Nhị Trụ chua chát trong lòng, những năm qua, sự ái mộ của anh ta dành cho Lưu Ngữ Yên chưa từng thay đổi, cho dù có cô gái khác đưa tới tận cửa, anh ta cũng không muốn.
Ba mẹ của Nhị Trụ cũng vì vậy mà rất tức giận, cũng có thành kiến rất lớn đối với Lưu Ngữ Yên, năm lần bảy lượt nhắc nhở Nhị Trụ đừng đi tìm Lưu Ngữ Yên
nữa.
Nhưng Nhị Trụ này đâu thể nghe lọt lời của ba mẹ anh ta, anh ta vẫn sẽ lén lút đi tặng đồ.
Lúc này, tim của Nhị Trụ rất đau, nhưng do không để Lưu Ngữ Yên khó xử, Nhị Trụ rất nhanh đã đè nén nỗi buồn trong lòng, nở nụ cười hiền hậu, cười he he, ngoài mặt không nhìn ra nỗi buồn.
Nhị Trụ cười nói: “Ngữ Yên, cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi... tôi chỉ là luôn coi cô như em gái mà đối đãi, vậy nên coi cô như người nhà!”
Vừa dứt lời, Nhị Trụ lại đưa hai con gà trong tay cho Lưu Vũ Hàng, nói: “Con gà này còn tươi, hai chị em mau làm rồi ăn đi, tôi về trước!”
Thái độ của Lưu Ngữ Yên lại rất kiên định, lập tức nói: “Không cần đâu, anh cầm con gà này về cho chú dì ăn đi, mỗi ngày bọn họ hái thuốc cũng rất vất vả, cần bồi bổ!”
Lúc này, còn chưa đợi Nhị Trụ mở miệng, Lưu Vũ Hàng ở một bên lại vô thức nói với Lưu Ngữ Yên: “Chị, đây là ý tốt của anh Nhị Trụ, anh ấy vất vả bắt về, chúng ta cứ giữ lại đi.
“Trong núi này dạo này cũng ít gà, rất khó bắt, thương thế của anh Chấn mới khỏi, anh ấy cần phải bồi bổ, cứ giữ lại hầm canh cho anh Chấn đi!”
“Hai con gà này, chị cứ coi như em vay anh Nhị Trụ, qua một khoảng thời gian nữa, đợi sau khi em theo anh Chấn học vài chiêu, em sẽ lập tức vào núi bắt gà,
em nhất định có thể bắt được rất nhiều gà, tới lúc đó em sẽ trả lại cho anh Nhị Trụ”
Nghe thấy lời của Lưu Vũ Hàng, Lưu Ngữ Yên bỗng nhíu chặt mày, trong ánh mắt nhìn sang Lưu Vũ Hàng, tràn ngập ý trách móc, ngay cả trên gương mặt lúc nào cũng tỏ ra rất dịu dàng đó, lúc này cũng có thêm chút lạnh lùng.
Nhìn ra được lần này Lưu Ngữ Yên rất tức giận.
Bởi vì trong Thần Dược Cốc, nhiều năm qua, chưa từng có chuyện nhà ai giấu riêng người ngoài, hơn nữa đây cũng là quy định của Thần Dược Cốc, tuyệt đối không cho phép giấu riêng người ngoài.
Người của Thần Dược Cốc vốn không thể ra khỏi Thần Dược Cốc, cốc chủ không hy vọng sẽ gặp rắc rối khác, ông ta không muốn Thần Dược Cốc vì vậy mà bị diệt.
Dù sao, ở trong mắt những cường giả của trung giới cổ võ thu mua dược liệu đó, người của Thần Dược Cốc bọn họ giống như con kiến.
Đối phương muốn giết chết bọn họ là một chuyện rất dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!