Cao Thương vốn cường thế cũng vì vậy không ít lần bị Cao Chính Xương chỉ trích.
Sau khi Cao Chính Xương quát xong đệ tủ của phủ thành chủ thành Huyền Vũ thì bắt đầu gào lên với Cao Thương: “Đều tại ngài, cứ muốn đánh tên đó xuống vách núi, tôi có lúc cũng nghi ngờ, ngài có phải cố tình làm như vậy không, ngài có phải muốn giúp tên đó hay không?”
“Ngài luôn tán thưởng cường giả, trước kia khi danh tiếng của tên đó vang khắp cả trung giới cổ võ, ngài hết lần này tới lần khác đề nghị với tôi, muốn tôi kết
giao với tên đó.”
“Cuối cùng, thấy tôi kiên quyết từ chối, ngài mới hùa theo tôi, nói nhất định sẽ giết tên đó, nhưng sự thật ngài đã làm như nào?”
“Ngài nói thật đi, có phải ngài muốn âm thầm cấu kết với tên đó, tiện cho cậu ta sau này giúp ngài phát triển ở trong thượng giới cổ võ hay không? Ngài nói cho tôi đi, có phải không? Cho dù đúng thế, tôi cũng sẽ nể tình ngài nhiều năm nay trung thành với phủ thành chủ của thành Huyền Vũ tôi mà không so đo với ngài...
Cao Thương bỗng nghiến răng nghiến lợi, lần nào khi bị Cao Chính Xương chỉ trích sỉ nhục, ông ta đều chọn cách nhịn, tất cả đều là vì lúc đầu ông ta từng đồng ý với thành chủ đời trước của thành Huyền Vũ, sẽ bảo vệ Cao Chính Xương, không giết Cao Chính Xương, không dùng võ lực cướp đoạt vị trí thành chủ của Cao Chính Xương.
Vậy nên những năm nay, cho dù Cao Chính Xương ngoài mặt rất tôn kính Cao Thương, Cao Thương cũng chưa từng đối xử với Cao Chính Xương như hạ nhân, ông ta cũng rất khách khí với Cao Chính Xương.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa tính khí của ông ta tốt, càng không đồng nghĩa ông ta có thể để mặc Cao Chính Xương sỉ nhục.
Dương Chấn rơi xuống vách núi, hoàn toàn là một sự cố, Cao Thương cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng Cao Chính Xương ngày nào cũng lầm bầm như bị điên ở bên tai ông ta, đẩy hết trách nhiệm lên người ông ta, lúc này ông ta cũng không nhẫn nhịn được
nữa.
Cao Thương nổi giận, thân thân tỏa ra sát ý lạnh băng uy hiếp Cao Chính Xương, ánh mắt lạnh lùng khát máu của ông ta nhìn sang Cao Chính Xương, lạnh lùng nói: “Đồ điên, cậu lầm bầm đủ chưa? Ta đã từng giải thích với cậu rồi, ta không cố tình làm cho tên đó rơi xuống vách núi, tất cả chuyện này đều là chuyện ngoài ý muốn!”
“Trong khoảng thời gian này ta luôn không nói gì, chỉ là không muốn so đo với cậu mà thôi, chứ không phải vì sợ cậu, cậu tốt nhất nhận thức rõ cho ta
“Hơn nữa lúc đầu ta đồng ý với thành chủ đời trước cũng chỉ là không giết cậu, đồng thời bảo vệ phủ thành chủ của thành Huyền Vũ mà thôi, ta không có nghĩa vụ phải giúp cậu giải quyết những kẻ địch đó của cậu.
“Huống hồ, nếu hôm đó không phải ta giúp cậu, chỉ bằng cậu, cả đời này cũng không thể tìm ra tung tích của tên đó, hơn nữa nếu ta không xuất hiện kịp thời, cậu sớm đã bị tên đó giết chết rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!