Cao Chính Xương và Mã Thế Long đứng bên cạnh thấy vậy cũng lập tức nhận ra vấn đề.
Bọn họ cũng giống vậy, vẫn luôn nhắm đến thanh Thiên Tử kiếm trong tay Dương Chấn. Giờ nhìn thấy Cao Thương bước lên cướp nó, cả hai lại không có khả năng tranh giành, chỉ đành nghiến răng tức tối, siết chặt nắm đấm, chỉ ước không thể lao lên vặn gãy cổ Cao Thương.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, mặc cho Cao Thương đoạt lấy thanh Thiên Tử kiếm.
Thấy chuôi Thiên Tử kiếm bị Cao Thương nắm chặt trong tay, Mã Thế Long và Cao Chính Xương không khỏi đau lòng. Vốn dĩ, bọn họ đều quyết tâm phải đoạt được Thiên Tử kiếm từ tay Dương Chấn.
Nếu như để Dương Chấn mang đi, cùng lắm bọn họ cũng chỉ tiếc nuối đôi chút, nhưng giờ đây, tận mắt nhìn kẻ khác ngang nhiên cướp đoạt thứ mình yêu thích, trong lòng họ lại vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, người đau lòng nhất vẫn là Dương Chấn.
Anh vốn định trực tiếp giấu thanh Thiên Tử kiếm vào trong nhẫn Đế Vương, dù anh có chết thì cũng không để nó rơi vào tay kẻ khác.
Thế nhưng, do thương thế quá nặng, Dương Chấn đã nhiều lần cố gắng mà vẫn không thể mở được nhẫn Đế Vương nên không có cách nào giấu Thiên Tử Kiếm vào trong.
Cuối cùng, cánh tay đang nắm chặt Thiên Tử kiếm của anh bị Cao Thương giẫm gãy, thanh kiếm cũng bị ông ta đoạt đi.
Lửa giận ngập trời, hai mắt Dương Chấn đỏ ngầu, từng giọt huyết lệ chảy xuống, cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều khiếp sợ.
Không ai ngờ rằng Dương Chấn lại có thể rơi huyết lệ.
Dương Chấn bùng phát một luồng sát khí tràn đầy sự phẫn nộ, khiến tất cả những người có mặt đều run rẩy, họ chưa từng cảm nhận được sát ý nào kinh khủng đến vậy.
"Ầm! Ầm...
Lúc này, trên bầu trời lại vang lên những tiếng sấm chớp.
Tuy nhiên, rõ ràng vẫn không thể sánh bằng uy lực sấm sét do thiên uy Dương Chấn tạo ra trước đó.
Những người có mặt tại đó đều cảm thấy tim mình đập dồn dập, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể ngay cả trời xanh cũng không cam lòng khi Thiên Tử kiếm bị cướp mất. Thế nhưng, đối diện với sự cường thế của Cao Thương, bọn họ nào dám hé răng nửa lời.
Dù trong lòng ai nấy đều thèm khát Thiên Tử kiếm, nhưng lúc này chẳng một ai dám tranh giành với Cao Thương.
Mà bản thân Cao Thương cũng không khỏi hoảng hốt trước tiếng sấm sét vang rền như muốn xé rách bầu trời. Ông ta cảm thấy hơi thở mình trở nên dồn dập, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt đỏ ngầu đẫm huyết lệ của Dương Chấn, một cơn sợ hãi tột cùng từ tận xương tủy đối với Dương Chấn trào dâng, khiến ông ta không khỏi run rẩy.
Thế nhưng, khi nhìn Dương Chấn đang hấp hối cùng với Thiên Tử kiếm đã nằm gọn trong tay, Cao Thương nhanh chóng vận công, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng.
Cao Thương vô cùng yêu thích Thiên Tử kiếm, không nỡ rời tay. Ngay sau đó, ông ta vận chuyển công pháp, bắt chước động tác của Dương Chấn lúc trước, muốn kích phát sát khí mạnh mẽ từ Thiên Tử kiếm để một kiếm tiễn Dương Chấn về cõi chết.
Cao Thương cố gắng hồi lâu, vậy mà Thiên Tử kiếm vẫn không hề bộc phát chút sát khí nào, thậm chí còn chẳng bằng một thanh linh kiếm bình thường. Nó như thế một món đồ chơi của trẻ con, hoàn toàn mất đi uy lực sát phạt vốn có.
Sắc mặt ông ta lập tức biến đổi, kinh hoàng không thôi. Chính vì bị khí thế đáng sợ và quỷ dị của Thiên Tử kiếm hấp dẫn, ông ta mới quyết tâm cướp đoạt nó bằng mọi giá.
Nhưng giờ đây, kiếm đã trong tay, mà lại chẳng thể phát huy nổi chút tác dụng nào, khoảng cách giữa thực tế và tưởng tượng quá lớn.
"Chuyện quái quỷ gì thế này? Thanh linh kiếm chết tiệt này chẳng lẽ còn biết nhận chủ? Sao lại chẳng có chút sát khí nào?" Cao Thương nhíu mày, sắc mặt trở nên nặng nề. "Rõ ràng mình đã rót vào đó một luồng linh khí cực mạnh, thế nhưng linh khí ấy lại bị nuốt chửng toàn bộ. Chẳng lẽ linh khí của mình vẫn chưa đủ?"
Sắc mặt Cao Thương trầm xuống, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, ông ta lại siết chặt tay, tiếp tục vung Thiên Tử kiếm lên. Cao Thương muốn dùng chính thanh kiếm này để chém rơi đầu Dương Chấn từ xa, thế nhưng mặc cho ông ta nỗ lực đến thế nào cũng không thể làm được.
CHƯƠNG 2844: DƯƠNG CHẤN RƠI XUỐNG VỰC
Sắc mặt Cao Thương lập tức trở nên dữ tợn, ông ta có cảm giác như bị người ta đùa bỡn.
Những kẻ đứng xem xung quanh cũng không khỏi nghi hoặc khi chứng kiến cảnh tượng này.
Để giữ thể diện, Cao Thương lập tức kiếm cớ, nói: "Khốn kiếp! Dám dùng một thanh linh kiếm giả mạo để lừa tôi, cút xuống địa ngục đi...
Ngay sau đó, Cao Thương thu lại Thiên Tử kiếm, lập tức dồn toàn lực tung ra một đòn mạnh mẽ về phía Dương Chấn.
Lần này, ông ta không hề giữ lại chút gì, bộc phát linh khí kinh hoàng đến mức khi nó lao về phía Dương Chấn, mọi vật xung quanh đều bị chấn động văng xa mấy thước. Ngay cả những thi thể đang nằm trong vũng máu cũng bị dư chấn hất tung lên.
Cuối cùng, đòn tấn công kinh hoàng ấy giáng thẳng xuống người Dương Chấn.
Dương Chấn sớm đã không còn sức phản kháng. Trước đó, nếu không nhờ tàn hồn của Lang Vương không cam lòng tan biến, liên tục gọi anh tỉnh lại, e rằng anh đã chết từ lâu.
Giờ đây, khi đòn đánh ấy ập đến, Dương Chấn lập tức bị linh khí khủng khiếp xé nát, thương tích đầy người, máu tươi bắn tung tóe giữa không trung. Dường như ngay cả xương cốt cũng bị chấn động đến mức bật ra ngoài.
Dương Chấn nằm trên mặt đất, xung quanh trong phạm vi mười thước đều bị luồng công kích kia oanh tạc thành một hố sâu, đá vụn văng tung tóe, lăn thẳng xuống vách núi bên cạnh.
Thân thể Dương Chấn bị hất tung lên cao, cuối cùng rơi mạnh xuống đất, đập nát cả một tảng đá lớn.
Ngay sau đó, mọi người trơ mắt nhìn thân thể Dương Chấn cùng những mảnh đá vụn xung quanh lăn thẳng về phía vách núi, lao xuống vực sâu hun hút.
Mã Thế Long thấy vậy liền lớn tiếng quát: "Mau giữ hắn lại, đừng để hắn rơi xuống!"
Dù Dương Chấn đã bị hành hạ đến mức này, nhưng Mã Thế Long vẫn lo anh còn thoi thóp hơi tàn, ông ta vẫn muốn ép hỏi tung tích cây thảo dược từ miệng
anh.
Cao Chính Xương đứng bên cũng lập tức gào lên: "Mau kéo hắn lên cho tôi! Đừng để hắn rơi xuống! Tôi phải tự tay giết hắn!"
Cao Chính Xương không phải vì muốn ép hỏi gì từ Dương Chấn, mà là nếu không thể tự tay giết anh, trong lòng ông ta sẽ mãi bất an, vẫn cảm thấy Dương Chấn là cơn ác mộng của mình.
Cao Thương cũng vậy. Dù đã hành hạ Dương Chấn đến mức không ra hình người, nhưng nếu không tận mắt thấy anh chết, ông ta vẫn không yên lòng.
Từ việc Cao Thương có thể ẩn mình suốt bao năm mà không ai phát hiện, đủ để thấy ông ta cẩn trọng đến mức nào.
Dù mạnh là thế, nhưng Cao Thương vẫn phải dựa vào đám cường giả thành Huyền Vũ để đánh Dương Chấn trọng thương trước, khiến anh hoàn toàn mất khả năng phản kháng, nếu không, Cao Thương đâu dám đối đầu trực diện với Dương Chấn.
Cao Thương hiểu rất rõ, nếu để Dương Chấn còn một hơi thở, sớm muộn gì anh cũng sẽ khôi phục, mà khi ấy, chuyện đầu tiên anh làm chắc chắn là báo thù.