Dương Chấn cười lạnh lùng nói: “Nếu không có cái giẫm chân vừa rồi của tôi, bây giờ các người đều đã là người chết!”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, đám cường giả suýt nữa bị tức ói máu.
“Oắt con, sao cậu không biết xấu hổ mà nói ra lời này vậy chứ? Cậu có biết xấu hổ không thể?”
“Lưu đại sư dẫn dắt mọi người cùng nhau cố gắng mới ổn định được trực thăng, cậu thế mà không biết ngại không biết xấu hổ nói là do cậu làm?”
“Không nhìn ra, cậu không chỉ là phế vật không có tu vi, còn là tên ngu thích tranh công!”
Đám cường giả bắt đầu mắng chửi Dương Chấn.
Mã Tuân lập tức nổi giận, ánh mắt chợt lạnh đi, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn sang mấy cường giả hống hách kia.
Mấy người chạm ánh mắt của Mã Tuân, lập tức lông trên người dựng dứng lên, cơ thể không theo khống chế mà rùng mình, suýt nữa bị dọa nhảy cẫng lên.
Mọi người lập tức im miệng, lúc này mới khôi phục lý trí, nghĩ tới Mã Tuân rất để ý Dương Chấn.
Lúc này, bọn họ cho dù có tức giận Dương Chấn hơn nữa, cũng chỉ dám mắng trộm Dương Chấn vài câu ở trong lòng.
Thấy Mã Tuân mặt mày vẫn lạnh băng, bọn họ vội vàng giải thích: “Vừa rồi tôi giận quá mất khôn, tôi không nên nói cậu ta như vậy, hy vọng cậu đừng để bụng.
“Vừa rồi tôi cũng quá bồng bột, xin lỗi”
“Vừa rồi tôi tưởng mọi người đều sẽ chết trong vụ rơi trực thăng, vậy nên quá tức giận nên không nhịn được mà nói cậu ta vài câu, xin... xin lỗi!”
Mấy người liên tục xin lỗi, lúc này sắc mặt của Mã Tuân mới dịu lại.
Nếu những người này còn dám hống hách nữa, Mã Tuân không để bụng ném thẳng bọn họ từ trên trực thăng xuống.
Vào lúc này, Dương Chấn lần nữa mở miệng: “Nguy cơ chỉ mới được giải quyết tạm thời thôi, nếu không giải quyết triệt để, làn sương mù màu đen đó sẽ lại xuất hiện.”
Dương Chấn khác với những người khác, anh sớm đã thông qua thần thức tra xét tình hình bên ngoài, làn sương mù màu đen đó vừa rồi tản ra quả thật là vì một cái giẫm chân đó của anh, chứ không phải do linh khí khác phóng ra.
Tuy bọn họ đông, nhưng linh khí phóng ra căn bản không mạnh bằng cái giẫm chân của Dương Chấn, căn bản không có tác dụng với thứ quỷ dị trong làn sương mù ở bên ngoài.
Có điều, Dương Chấn cũng không giải thích nhiều.
Lúc này, nghe thấy lời của Dương Chấn, có người rất tức giận, nhưng do có Mã Tuân ở đây, ông ta không dám trực tiếp mắng chửi Dương Chấn.
Ông ta chỉ có thể nói với Mã Tuân: “Người anh em Mã Tuân, cậu nhìn xem cậu nhìn xem, người anh em tốt này của cậu không những không giúp đỡ mọi người thì thôi đi, cậu ta thế mà ở đó trù ẻo nói làn sương mù màu đen vừa rồi sẽ còn xuất hiện.
“Cậu ta không phải đang trù mọi người chết hay sao? Cậu nói xem như này ai có thể nhịn mà không tức giận cho được?”
“Mọi người cũng là nể mặt của cậu nên mới không so đo với cậu ta!”