Dương Chấn đã sống sáu mươi năm ở thế giới đó trong thân phận của Thiên Ngạo, năm nay anh đã chín mươi tuổi.
Hiện nay tóc Thiên Ngạo bạc trắng, dưới cằm cũng có một bộ râu dài màu trắng, lưng đã gù thành góc chín mươi độ từ lâu.
Trong tay Thiên Ngạo cầm một cái gậy gỗ, đi đường rất khó khăn, mỗi khi bước một bước cũng phải dừng lại thở dốc, nghỉ ngơi một lúc lâu mới có thể tiếp tục
bước bước thứ hai.
Trên mặt Thiên Ngạo cũng sớm đã đầy nếp nhăn, ruồi đậu ở trên đó cũng có thể bị kẹp chết.
Hai tay khô quắt giống như cành cây.
Cả người nhìn trông rất uể oải, có khả năng sẽ ngã chết bất cứ lúc nào.
Thậm chí, Thiên Vương âm thầm sắp xếp người đi khuyên Thiên Ngạo đừng kiên trì làm đệ tử ký danh nữa, kêu ông ta làm người phàm mà an hưởng tuổi già.
Nhưng Thiên Ngạo vẫn kiên trì, cho dù có lúc đi đường sẽ vấp ngã, Thiên Ngạo dùng tay chân bò, cũng phải bò đi quét dọn vệ sinh ở trước cửa Thiên Địa Tông.
Làm xong những công việc này, Thiên Ngạo vẫn duy trì tu luyện bộ công pháp cấp thấp nhất đó, bất luận gió mưa hay bị bệnh nặng, Thiên Ngạo vẫn kiên trì làm những việc này mỗi ngày, chưa từng bỏ sót ngày nào.
Sự kiên cường này của Thiên Ngạo không những khiến các trưởng lão sốc, ngay cả những đệ tử trước kia xem thường và gọi Thiên Ngạo là phế vật đó cũng bội phục trước sự cố chấp này của ông ta.
Dù sao, nếu đổi lại là bọn họ, không ai có thể làm được loại chuyện này.
Cùng lúc đó, ở trong mật thất ở thế giới mới, dung mạo của Dương Chấn trong lớp băng cũng sớm đã biến thành dáng vẻ của Thiên Ngạo khi chín mươi tuổi.
Gương mặt già nua, lưng còng, khí tức yếu ớt.
Mọi người nhìn cảnh này thì rất lo lắng.
Chỉ sáu ngày ngắn ngủi, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai biến thành dáng vẻ của người sắp chết như này, điều này khiến bọn họ rất khó chấp nhận.
Mấy cô gái cũng sắp khóc cạn nước mắt vì Dương Chấn.
Có điều bọn họ ở trong không gian phong bế không có oxi này, cũng kiên trì sáu ngày đầy khó khăn.
Mọi người đều rất mệt mỏi, tuy ngoại hình không có thay đổi, nhưng khí tức yếu ớt cũng không kém anh ta ở bên kia bao nhiêu.
Bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận cái chết ập tới.
Dương Chấn căn bản không thể cảm nhận được gì hết, bởi vì anh sớm đã dung nhập với thân phận của Thiên Ngạo, đối với Dương Chấn mà nói, anh chính là Thiên Ngạo.
Hôm đó, Thiên Địa Tông lại diễn ra đợt kiểm tra thiên phú tu hành mỗi năm một lần.
Kết quả, rõ ràng đều sớm sớm như mấy năm trước, thiên phú của Thiên Vương vẫn mắc kẹt ở mức cao nhất là chín con cá, không thể đột phá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!