Điều quan trọng nhất là một khi không thể luyện được thiên phú tu hành, tuổi thọ của Thiên Ngạo cũng giống như người phàm, muốn sống tới chín mươi tuổi rõ ràng không thực tế, chứ đừng nói tới chuyện luyện được thiên phú tu hành đạt tới ba con cá.
Trên mặt các trưởng lão ủng hộ Thiên Cuồng xuất hiện nụ cười đắc ý.
Bởi vì bọn họ cũng biết rõ những điều này, Thiên Ngạo căn bản không thể làm được, vậy nên tới cuối cùng, vị trí thiếu tông chủ vẫn là của Thiên Cuồng.
Thiên Vương cũng biết rõ những điều này, vậy nên mới cố tình nói muốn cho Thiên Ngạo một cơ hội, trên thực tế ông ta chỉ là muốn khiến Thiên Ngạo biết khó mà lui.
Dù sao, thay đổi quy tắc đã được truyền thừa ngàn vạn năm của một tông môn không phải một chuyện nhỏ, xử lý không tốt sẽ gây chấn động trong tông môn, thậm chí là một trận nội loạn.
Ngay cả chút chuyện nhỏ trước mắt cũng đã chia ra hai phe cãi nhau không thôi, nếu còn thay đổi quy tắc tông môn, nghĩ thôi cũng biết sẽ xảy ra xung đột lớn cỡ nào.
Vì tông môn, Thiên Vương hạ quyết tâm không thể thiên vị Thiên Ngạo, không thể vì anh là con trai của ông ta mà tùy tiện thay đổi quy tắc tông môn.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người không ngờ là sau khi Dương Chấn nghe thấy cơ hội mà Thiên Vương cho thì hai mắt sáng lên, rất kích động.
Dương Chấn liên tục gật đầu, đồng ý: “Cảm ơn sự ban ơn của cha, Thiên Ngạo nhất định sẽ không làm cha thất vọng!”
Thiên Vương nhìn Dương Chấn một lúc bằng vẻ khó tin, sau đó cho rằng anh bị ngu, cuối cùng chỉ thở dài, trực tiếp truyền thụ cho anh một công pháp mà các đệ tử ký danh của Thiên Địa Tông tu luyện.
Sau khi Dương Chấn có được công pháp thì trực tiếp rời khỏi mật thất.
Trong mấy năm tiếp theo, Dương Chấn luôn tu luyện cùng với các đệ tử ký danh của Thiên Địa Tông, bọn họ sinh hoạt ở một tiểu viện bên ngoài Thiên Địa Tông, mỗi ngày phụ trách quét dọn vệ sinh gánh nước trong tông.
Bắt đầu từ hôm đó, Dương Chấn ngoại trừ làm việc thì chuyên tâm tu luyện công pháp cấp thấp nhất của các đệ tử ký danh đó, anh cũng không giao lưu nói chuyện với ai, giống như một người câm.
Mới đầu, rất nhiều người đều cho rằng Dương Chấn thật sự chịu đả kích mà trở nên ngu ngốc, càng thêm coi thường anh, vậy nên cũng không ai muốn tiếp cận
anh.
Tuy nhiên, mười năm hai mươi năm trôi qua, thiếu niên tên Thiên Ngạo đó cũng đã biến thành một ông lão sáu mươi tuổi.
Dung mạo của Thiên Ngạo nhìn trông còn già hơn Thiên Vương – cha của ông ta và những trưởng lão đó cộng lại, bởi vì thiên phú tu hành của đám người Thiên Vương rất cao, sớm đã có cách để trẻ mãi.
Mà Dương Chấn do tu luyện công pháp cấp thấp nhất, làm việc bẩn nhất mệt nhất, thiên phú tu hành vẫn không tiến bộ.
Ngay cả đệ tử ký danh tu luyện cùng với Dương Chấn năm đó, về sau từng người mạnh lên, trở thành đệ tử chính thức của Thiên Địa Tông, bước vào trong tông môn bắt đầu tu luyện công pháp mạnh hơn, Dương Chấn vẫn là một đệ tử ký danh.
Thậm chí Dương Chấn đã trở thành người lớn tuổi nhất trong số đệ tử ký danh của Thiên Địa Tông.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!