Nghe thấy lời của Dương Chấn, tam trưởng lão cũng chỉ có thể gật đầu, tuy thân phận của ông ta cao hơn thân phận Tứ trưởng lão của Dương Chấn một bậc nhưng trong rất nhiều chuyện đều do Dương Chấn quyết định.
Sau đó, ông ta và Diệp Mạn theo Dương Chấn đi ra bên ngoài sảnh hội nghị.
Lúc này, thân hình của Bạch Kim Long vẫn rất to lớn, ra tay cũng rất cường thế.
Những cường giả được chọn ra từ trung giới cổ võ đó cùng nhau liên thủ đối phó Bạch Kim Long.
Còn về mấy người Hà Thanh Long thì đứng ở một bên quan sát, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút cho những cường giả đó.
Khi những cường giả đó ra ngoài tham gia trận chiến, Dương Chấn đã truyền âm ra lệnh mấy người Hà Thanh Long không động thủ nữa, Dương Chấn định xem thử thực lực của những võ giả này.
“Thực lực hơi yếu, có điều chỉ điểm một chút sẽ thông suốt, vẫn có tiền đồ!”
Dương Chấn nhìn những cường giả đó, không khỏi gật đầu hài lòng.
Lúc này Bạch Kim Long bị vây đánh, ông ta liên tục lùi lại, sau khi nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện thì lớn giọng gầm lên: “Dương Chấn, nếu cậu thật sự muốn làm tới mức tuyệt tình như thế, tôi bảo đảm cậu nhất định sẽ hối hận, trung giới cổ võ sau này nhất định sẽ trở thành nơi chôn thây của cậu!”
Dương Chấn có vẻ mặt khinh thường, dù sao những tên này trước đó ở trong sảnh hội nghị đã từng uy hiếp anh như thế, nếu anh sợ thì không phải Dương Chấn nữa rồi.
Nếu không phải vì để kiểm tra nhóm võ giả được chọn lựa này, Dương Chấn sớm đã tự mình động thủ, dù sao thực lực của Bạch Kim Long vẫn rất khủng khiếp.
“Cút!”
Bạch Kim Long lại gầm lên một tiếng, khí tức toàn thân lập tức tỏa ra xung quanh.
“Rắc rắc! Bụp..
Ngay lập tức, cái cây ở đằng xa không thể chịu được cỗ khí tức cuồng bạo đó, trực tiếp nổ tung, những khối đá to bằng đầu người bay lên, đập nát cũng chiếc siêu xe mà những cậu chủ nhà giàu kia lái tới trước đó.
Những cường giả vây đánh Bạch Kim Long đó cũng bị bay ra ngoài, mặt mày ai nấy đều trắng bệch.
Bạch Kim Long tức giận gầm lên: “Chết cho tôi!”
Sau đó ông ta cất bước đi về phía trước, thử trực tiếp giẫm chết những võ giả không kịp bò dậy.
“Bụp! Bụp! Bụp...
Mỗi một bước của Bạch Kim Long, trên mặt đất đều xuất hiện một cái hố to giống như bị bom nổ.
Hà Thanh Long vội vàng hét lên với một võ giả sắp bị chân Bạch Kim Long giẫm phải: “Mau tránh ra!”
Ngô Hùng Bá cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Tất cả mau đứng lên, trước tiên liên thủ tấn công cùng một bộ phận!”
Một nhóm võ giả bị một kích vừa rồi của Bạch Kim Long đánh cho hộc máu, có mấy người suýt nữa ngất đi, sau khi nghe thấy tiếng quát của đám Hà Thanh Long thì vội vàng lấy lại tinh thần.
Vào lúc này, Lôi Uyển Nhi xông lên, lớn giọng nói: “Bày trận!”
Sau một tiếng hạ lệnh của cô ta, nhóm võ giả đó vội vàng đứng thành một vòng theo quy luật, bao vây Bạch Kim Long ở giữa, đồng thời nhanh chóng tránh né hướng tấn công của Bạch Kim Long, cố gắng bảo đảm không để bất cứ ai bị tập kích.
Cùng lúc đó, tất cả võ giả lũ loạt phóng thích linh khí, sau lưng mỗi người đều bốc lên một đạo khí thể dạng sương trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau khi bọn họ vận chuyển công pháp giống nhau, những khí thể dạng sương trắng đó dần trở nên nồng đậm.
“Giết!”
Lỗi Uyển Nhi lại quát một tiếng.