Có sự chỉ điểm của Dương Chấn, vốn ba người Lôi Uyển Nhi bị ép lùi liên tục, lúc này rất nhanh đã chiếm được thế thượng phong.
Kẻ địch trước mắt bị bọn họ liên tục công kích, trực tiếp bị đánh bay ra khỏi sảnh hội nghị.
Lôi Uyển Nhi lập tức rất kích động, Dương Chấn chỉ có chỉ điểm một chút thì đã khiến thực lực của cô ta gần như lập tức tăng mạnh, cô ta nghĩ, nếu sau này được Dương Chấn chỉ điểm nhiều hơn, thực lực của cô ta sẽ mạnh cỡ nào.
Ngay lập tức, hình tượng của Dương Chấn ở trong lòng thiếu nữ trở nên mạnh mẽ hơn, giống như một tia sáng trong lòng thiếu nữ.
Lôi Uyển Nhi thầm thề rằng, sau này thề chết đi theo Dương Chấn, cái mạng này của cô ta sẽ là của Dương Chấn, dù sao Dương Chấn cũng là đại ân nhân từng cứu mạng của ba cô ta, còn giúp cô ta như vậy.
Dương Chấn là mặt trời duy nhất trong lòng Lôi Uyển Nhi.
Bên phía Mạc Thanh Tu, anh ta đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng.
“Chết cho tôi!”
Sau đó, Mạc Thanh Tu lần nữa nhảy lên, linh kiếm trong tay chém một kiếm vào một cường địch khác.
Cường giả đó bị Mạc Thanh Trúc ở trước mặt kìm chế, căn bản không thể bạo phát toàn lực để ứng phó một kiếm cường thế đó của Mạc Thanh Tu.
Khí thế bạo phát từ một kiếm này của Mạc Thanh Tu thật sự giống như khai thiên lập địa, trong sảnh hội nghị nổi gió lạnh, những người đại diện của các thế lực
ở hải ngoại có mặt tại đó bị dọa tới mức ôm đầu chạy trốn ở xung quanh sảnh hội nghị.
Nhưng cho dù là vậy, những người đại diện đó vẫn bị kiếm quang cứa đầy vết trên người.
Có mấy người có tu vi thấp thì bị thương nặng ngã thẳng ra đất, chiến trường giao thủ của cường giả căn bản không phải nơi mà những võ giả bình thường như bọn họ có thể chịu được, cho dù chỉ là một chút dư uy, bọn họ cũng không chịu nổi.
“Ầm ầm!”
Trường kiếm trong tay Mạc Thanh Tu giáng xuống, chém thẳng xuống đầu của cường giả đó, sau khi âm thanh cực lớn vang lên, cường giả vốn có khí thế hừng hực, đầu lập tức nứt vỡ, cơ thể bị chia làm đôi.
Tuy những người đại diện có mặt ở đây cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, thấy quen cảnh máu me, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, bọn họ vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Bởi vì bọn họ rất rõ, đợi sau khi cường giả mà Bạch Kim Long dẫn tới bị giết hết, bọn họ rất có khả năng cũng sẽ gặp phải tình cảnh tương tự.
Lúc này, ở trong sảnh hội nghị chỉ có một khoảng nơi mà Dương Chấn đang ngồi dường như có một bức màn vô hình đang bảo vệ, không chịu tổn hại gì.
Ngay cả tam trưởng lão và Diệp Mạn cũng có thần sắc nghiêm trọng, trốn ở đằng sau Dương Chấn, với tình hình trước mắt, bọn họ cũng không thể chịu đựng được.