Trước đó Dương Chấn cho Bạch Kim Long rời đi, ông ta cứ muốn tìm chết không chịu đi, còn muốn đòi người từ trong tay Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn sớm đã bạo phát sát tâm, ông ta chọc giận Dương Chấn, Dương Chấn sao có thể cho ông ta cơ hội rời đi nữa.
Bạch Kim Long nhíu mày, lập tức không vui, nhưng ông ta vẫn cố tỏ ra cường thế mà uy hiếp: “Oắt con, tôi khuyên cậu đừng quá đáng quá, nếu tôi thật sự động thủ, cậu chết hay tôi chết còn chưa chắc đâu!”
Hoàng Hạc Phi thấy vậy, trong lòng hơi đắc ý, một khi Bạch Kim Long ra tay, ông ta sẽ có cơ hội sống.
Vì không để bị Bạch Kim Long vứt bỏ mình lần nữa, Hoàng Hạc Phi lập tức nảy ý, ông ta đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vì thế lập tức lớn giọng nói với Bạch Kim Long: “Bạch tông chủ, tôi quên nói với ông, tôi vừa rồi điều tra được thông tin, con trai của ông bị tên này giết.
“Trước đó, cậu ta đầu tiên đánh con trai của ông trọng thương, sau đó thì giết chết ở trước mặt mọi người, thông tin mà Bạch Báo Tông điều tra được từ sớm, chẳng qua chỉ là Bạch Vĩnh Khang vừa bị tên oắt này giết.
“Đây là thù giết con, cậu ta khiến ông người đầu bạc tiễn người đầu xanh, điều đáng hận nhất là cậu ta trực tiếp biến con trai của ông thành sương máu, không chừa lại cả thi thể cho ông, sao ông có thể tha cho cậu ta như thế.
Nghe thấy lời của Hoàng Hạc Phi, đồng tử của Bạch Kim Long bỗng trợn to, lần này ông ta tới Cửu Châu là để điều tra nguyên nhân cái chết của Bạch Phong - con trai của ông ta.
"Bup!"
Bạch Kim Long đột nhiên ra tay, bóp lấy cổ của Hoàng Hạc Phi, trong mắt cuồn cuộn sát ý, ông ta chất vấn: “Ông chắc chắn điều ông nói đều là thật chứ?”
Dù sao Bạch Kim Long cũng lo lắng Hoàng Hạc Phi muốn mượn đao giết người, lợi dụng ông ta khai chiến với Dương Chấn nên ép hỏi Hoàng Hạc Phi.
Hoàng Hạc Phi bị bóp cổ tới mức nghẹt thở, ông ta liều mạng giãy dụa.
Sau khi Bạch Kim Long buông tay ra, Hoàng Hạc Phi há miệng thở dốc, giải thích: “Bạch tông chủ, sao tôi dám lừa ông chứ? Mỗi câu tôi nói đều là thật, trước đó tôi quên nói với ông, ông không tin có thể tới Bạch Báo Tông để hỏi, cả Bạch Báo Tông đều biết thông tin này”
Bạch Kim Long nhìn vào mắt của Hoàng Hạc Phi, phát hiện Hoàng Hạc Phi quả thật không có ý nói dối.
Ngay lập tức, Bạch Kim Long tức giận vô cùng, toàn thân tỏa ra sát ý cuồn cuộn, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Dương Chấn.
Trong mắt Bạch Kim Long tràn ngập tơ máu, dù sao là nỗi đau mất con, ông ta tức giận nói: “Con trai của tôi bị...
Chưa đợi Bạch Kim Long nói xong, Dương Chấn trực tiếp trả lời: "Không sai! Con trai của ông do tôi giết, bởi vì anh ta không thông minh như ông!”
Dương Chấn đương nhiên không quên, Bạch Phong – đại thiếu gia hống hạch bị anh giết chết ở trong buổi triển lãm trước đó.
Lúc đó, Dương Chấn cũng từng cho Bạch Phong rất nhiều cơ hội, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác khiêu khích ở trước mặt Dương Chấn, cuối cùng cũng chạm tới giới hạn của Dương Chấn, cuối cùng mới bị Dương Chấn giết.
Bạch Kim Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn chết.
“Người muốn chết nên là Bạch Kim Long ông đấy!”
Vào lúc này, lại có một đám từ bên ngoài sảnh hội nghị xông vào, người cầm đầu là một ông lão toàn thân toát ra khí tức của cường giả, ánh mắt của ông lão nhìn Bạch Kim Long rồi hừ lạnh nói.
Nhìn thấy mấy người, sát ý vừa nổi lên trong tay Bạch Kim Long cũng lập tức biến thành sự sợ hãi.
Lúc này, ông lão vừa lên tiếng kia đã rất cung kính chào Dương Chấn: “Sư phụ!”