Hoàng Hạc Phi nghe xong lời nói của Dương Chấn, cảm thấy tuyệt vọng, nhưng lại không muốn chết.
Đối mặt với sự đe dọa của cái chết, ông ta làm sao có thể quan tâm đến thể diện, mặc dù trước đó ông ta đã được Bạch Vĩnh Khang và những người khác khen ngợi và tâng bốc.
"Vậy... vậy làm sao anh có thể cho tôi một lối thoát? Tôi có thể đồng ý bất cứ điều gì anh yêu cầu!"
Hoàng Hạc Phi lại nói.
Dương Chấn lắc đầu: “Ông chỉ có một con đường chết, không còn lựa chọn nào khác!
Cho Hoàng Hạc Phi chết dễ dàng thì quá hời cho ông ta quá, Dương Chấn làm sao có thể cho ông ta lựa chọn khác? Có lựa cũng là lựa cách chết nào mà thôi.
Lúc này, Kimura Itto gần như đã ngất đi cũng tỉnh dậy khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi và quỳ xuống cầu xin của Hoàng Hạc Phi, ông ta cảm thấy đôi mắt mình có thể đã bị đánh hỏng.
Ông ta không thể tin được đưa tay dụi dụi mắt và tai, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể thay đổi được những gì nhìn thấy trước mắt.
Nghĩ đến vừa rồi Dương Chấn vừa tát vào mặt mình khiến bản thân trọng thương, suýt mất mạng, Kimura Itto liền sợ hãi ruy rẩy.
Lúc này ông ta mới ý thức được, Dương Chấn trước mặt đáng sợ đến mức nào, ông ta đã từng gặp vô số cường giả, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người như Dương Chấn, nhất định sẽ không tìm được người thứ hai nào mạnh mẽ hơn anh.
Trong mắt Kimura Itto, Dương Chấn giống như một ác quỷ.
Trước mặt ma quỷ, ông ta không có tư cách ra tay.
Lập tức, Kimura Itto khó khăn bò dậy, cảnh giác nhìn Dương Chấn, bất đắc dĩ hỏi: "Cậu... rốt cuộc cậu..
Kimura Itto còn chưa nói xong, Dương Chấn quay đầu lại nhìn sang, Kimura Itto chợt sợ hãi, toàn thân run rẩy, lời nói đến miệng lại bị nuốt xuống, không nói được một lời.
Hai chân mềm nhũn không tự chủ được, giống như Hoàng Hạc Phi, quỳ trên mặt đất đối diện với Dương Chấn.
"Cậu... nếu ngươi làm như vậy, cậu thật sự không sợ thế lực hải ngoại liên thủ sao... làm ơn... làm ơn, làm ơn đừng giết tôi...
Kimura Itto vốn muốn hỏi, Dương Chấn thật sự không sợ toàn bộ thế lực hải ngoại hợp lực để đối phó Cửu Châu, nhưng khi nói, lời nói trong miệng ông ta bắt đầu chuyển thành cầu xin tha thứ.
Tuy ông ta biết thực lực của Dương Chấn rất đáng sợ, nhưng nếu tất cả các thế lực hải ngoại liên thủ để đối phó với một võ giả, trong tình huống bình thường, họ vẫn có thể giết chết anh.
Vì vậy, ông ta cố ý lợi dụng điều này để hù dọa Dương Chấn để có thể sống sót rời khỏi đây.
Biết đâu sau khi cầu xin sự thương xót, ông ta lại mất hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn khinh thường hừ một tiếng, nói: “Sợ? Ông cho rằng ông là ai? Tôi sẽ sợ ông sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!