Mặc dù Bạch Vĩnh Khang cung kính chào Hoàng Hạc Phi, nhưng ánh mắt Hoàng Hạc Phi vẫn dán chặt vào Diệp Mạn.
Đôi mắt ông ta sáng rực lên như thể nhìn thấy món đồ chơi gì đó.
Diệp Mạn bị nhìn như vậy cảm thấy rất khó chịu, lập tức trở nên tức giận.
Bao nhiêu năm qua, gần như không có ai dám nhìn bà ấy bằng ánh mắt thèm thuồng như vậy. Dù có thì cũng đã chết mất xác rồi.
Kết quả lần này lại là một lão già, khiến Diệp Mạn nhất thời cảm thấy buồn nôn.
Trong mắt Diệp Mạn tràn đầy sát ý, tức giận nói: “Ông còn nhìn nữa tôi móc mắt ông ra!”
Nhưng Hoàng Hạc Phi không mảy may quan tâm đến sự tức giận của Diệp Mạn, thay vào đó cười đê tiện, nói: “Cô em này vẫn xinh đẹp lắm, dáng người này đúng là quá hoàn mỹ, trông cái eo con kiến kia kìa, đúng là hàng ngon...
Sau một tràng khen ngợi tục tĩu, Hoàng Hạc Phi ra lệnh cho Bạch Vĩnh Khang: "Tiểu Bạch, lát nữa hãy mang người đẹp này xuống cho tôi, chuẩn bị sẵn phòng
cho tôi luôn!”
Bạch Vĩnh Khang giống như một con chó săn, cúi người đáp: “Hoàng đại sư yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp chu đáo cho ngài. Nếu ông đã thích cô ta, đương nhiên tôi sẽ bảo cô ta hầu hạ ông thật tốt!”
Hoàng Hạc Phi có vẻ hài lòng.
Sắc mặt Diệp Mạn lúc đỏ lúc trắng, bà ấy muốn giết Bạch Vĩnh Khang và Hoàng Hạc Phi ngay lập tức, nhưng bà ấy cũng biết thực lực của Bạch Vĩnh Khang không phải thứ một người phụ nữ yếu đuối như bà có thể đối phó được.
Về phần Hoàng Hạc Phi, Diệp Mạn mặc dù không biết thân phận của lão già này, nhưng từ thái độ cung kính của Bạch Vĩnh Khang đối với ông ta cùng vẻ mặt sợ hãi của những đại biểu khác, bà ấy có thể đoán được lão già này tuyệt đối không đơn giản.
Diệp Mạn nghiến răng nghiến lợi: “Đám để tiện hèn hạ...
Sát khí trong mắt Dương Chấn đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn.
Hoàng Hạc Phi đang định tiếp tục trêu chọc Diệp Mạn mấy câu, đột nhiên ông ta cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy, loại cảm giác cực kỳ sợ hãi này rất quen thuộc.
Hơn nữa, ông ta biết rất rõ, chỉ có một người có thể khiến ông ta sợ hãi như vậy, đó chính là Dương Chấn.
Tim Hoàng Hạc Phi đập loạn, trong lòng thầm nghĩ không thể nào trùng hợp như vậy, dù sao Dương Chấn chỉ là một võ giả có thực lực khủng bố, không thể nào có quan hệ gì với Cửu Châu được.
Tuy nhiên, khi ánh mắt ông ta lần theo tìm kiếm nguồn gốc khiến ông ta sinh ra nỗi sợ hãi vô tận thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Dương Chấn, ông ta lập tức chết lặng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!