Tam trưởng lão không thèm nể mặt Bạch Vĩnh Khang, ông ấy cũng đã nghe qua một chút về một số việc đáng xấu hổ mà Bạch Vĩnh Khang lén lút làm, thậm chí cả những lỗi lầm của ông ta với Cửu Châu.
Mãi vẫn chưa vạch trần Bạch Vĩnh Khang là vì bây giờ tình hình ở Thế giới mới quá phức tạp, họ cũng chưa tìm được đủ bằng chứng quan trọng.
Cho nên bây giờ nhìn thấy Bạch Vĩnh Khang ngông cuồng ở chỗ này, Tam trưởng lão cũng không thèm nể mặt ông ta.
Bạch Vĩnh Khang bị Tam trưởng lão nói cho á khẩu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lập tức, Tam trưởng lão nhìn về phía Kimura Itto: “Tôi không quan tâm ở nước Nhật nhỏ bé kia, ông có địa vị thân phận cao quý đến mức nào. Nhưng nếu ông đã tới địa bàn Cửu Châu bọn tôi, thì ông phải tuân theo quy tắc của Cửu Châu bọn tôi”
“Những người đàn ông nhiệt huyết Cửu Châu bọn tôi, sẽ không quan tâm ông đâu, nên mong ông hãy thôi cái vẻ phách lối đó đi.
“Nếu ông lựa chọn không hạ vũ khí, xin ông vui lòng rời khỏi Cửu Châu ngay lập tức. Nếu muốn tham gia hội nghị thì hãy tuân theo quy định của Cửu Châu và đừng gây thêm rắc rối cho tôi.”
“Nếu không, tôi không thể bảo đảm ông có cơ hội sống sót để trở về nước Nhật nhỏ của mình hay không đâu!”
Lời nói của Tam trưởng lão đầy khinh thường Kimura Itto và ý đe dọa mạnh mẽ.
Kimura Itto sắc mặt lạnh lùng, sau đó ông ta hừ một tiếng, đem thanh kiếm samurai trong tay để lại chỗ nhân viên an ninh.
Nói cho cùng, cho dù người đứng đầu trên nước Nhật của họ có đứng ở đây thì cũng không có tư cách gì kêu gào trước mặt Tam trưởng lão, huống chi ông ta chỉ là người đại diện được phải đi.
Sau đó, đám người mới bước vào hội trường.
Trong hội trường, một số người đến sớm trước đó chưa từng thấy Bạch Vĩnh Khang xuất hiện, lúc này bọn họ rất kinh ngạc khi thấy ông ta.
Có người thảo luận: “Nghe nói thế lực gia tộc mà Cửu Châu phái tới hội nghị lần này là nhà họ Diệp. Tại sao Bạch Báo Tông cũng có mặt ở đây?”
“Tại sao Cửu Châu lại cử hai đại diện của hai thế lực gia tộc đến? Và tại sao Bạch Báo Tông lại xuất hiện cùng với Kimura Itto? Chẳng lẽ Cửu Châu và nước Nhật nhỏ kia đã đạt được sự nhất trí nào đó?”
Nghe thấy tiếng bàn luận, Diệp Mạn vốn đã tới, đương nhiên cũng nhìn thấy Bạch Vĩnh Khang.
Trong nhất thời, trong mắt Diệp Mạn đầy vẻ rét lạnh, Bạch Vĩnh Khang tranh giành muốn tham gia hội nghị với bà ấy thì cũng thôi đi, đêm qua ông ta đã phải cường giả đến ám sát, chuyện này khiến bà ấy tràn đầy căm hận đối với Bạch Vĩnh Khang.
Nếu không nhờ có Dương Chấn, Diệp Mạn biết rất rõ, hôm nay thực sự sẽ chỉ có Bạch Vĩnh Khang có mặt, Diệp Mạn đã sớm trở thành một cỗ thi thể.
Bạch Vĩnh Khang cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng, thậm chí đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào mình, ông ta lập tức nhìn theo ánh mắt đó, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Diệp Mạn.
Nhìn thấy Diệp Mạn không nghe lời khuyên của ông ta mà vẫn đến dự họp, Bạch Vĩnh Khang cũng rất tức giận, nhất là khi nhìn thấy Diệp Mạn quả nhiên vẫn chưa chết, ông ta không khỏi siết chặt nắm đấm.
Sau đó, ông ta lạnh lùng cười với Diệp Mạn, rồi không thèm để ý nữa.
Chẳng bao lâu, buổi hội thảo cũng đã khai mạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!