Nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng mấy người Bạch Vĩnh Khang và Kimura Itto cũng có chút sợ hãi.
Họ ỷ vào quyền lợi và địa vị của mình, không hề tôn trọng các nhân viên an ninh. Vốn nghĩ rằng có thể tùy tiện hù dọa các nhân viên an ninh tránh ra.
Kết quả là không ngờ những nhân viên an ninh này đều là những người không sợ chết, thẳng thừng đáp trả lại họ.
Bạch Vĩnh Khang giận tím người, hai mắt đỏ lên, gầm lên lần nữa với mấy nhân viên an ninh: “Tôi cảnh cáo các người lần cuối, lập tức tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với các người!”
Thực ra lúc này Bạch Vĩnh Khang cũng bị dọa bởi động thái của các nhân viên an ninh.
Suy cho cùng, vũ khí đặc biệt trong tay của các nhân viên an ninh không dễ đối phó. Cho dù ông ta là một võ giả có năng lực, ông ta vẫn sợ những vũ khí đó.
Theo việc Hạ giới cổ võ sáp nhập, Cửu Châu ở giới thế tục cũng ngay lập tức bắt đầu phát triển những vũ khí đặc biệt có thể đối phó với các võ giả. Mặc dù chúng mới được nghiên cứu ra cách đây không lâu, không có lực sát thương đối với một số võ giả quá mạnh.
Tuy nhiên, nó vẫn có hại cho các võ giả bình thường.
Cho dù lúc này trước mặt là Kimura Itto, mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng lúc này ông ta đang đứng trên địa bàn của Cửu Châu, mà lại còn là hội trường hội nghị Yên Đô, đương nhiên không dám trực tiếp ra tay giết chết mấy nhân viên an ninh.
Nếu ông ta thực sự làm vậy, cường giả Cửu Châu sẽ tràn ra xử ông ta ngay tại đây, dù sao hiện tại Cửu Châu cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng nếu ông ta không ra tay, vũ khí đặc biệt trong tay các nhân viên an ninh cũng sẽ gây hại cho ông ta.
Kimura Itto nhịn không được, thấp giọng mắng Bạch Vĩnh Khang bên cạnh: “Rác rưởi, chút chuyện cỏn con mà cũng làm không xong!”
Khóe miệng Bạch Vĩnh Khang giật giật, chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là Kimura Itto. Ông ta muốn mượn tay của Kimura Itto để giúp ông ta giải quyết một số việc nên luôn cố gắng lấy lòng gã ta như một con chó.
Ai mà biết tên Kimura Itto này đến Cửu Châu lại xảy ra chuyện như vậy, khiến hảo cảm của Kimura Itto đối với ông ta tụt xuống không phanh.
Nhất thời, trong lòng Bạch Vĩnh Khang thầm quyết định đợi sau khi hội nghị kết thúc sẽ xử mấy tên nhân viên an ninh kia.
Ngay lúc song phương đang đối đầu nhau, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông: “Bạch Vĩnh Khang, ông trông oai quá nhỉ, hôm nay tôi muốn xem thử ông không khách sáo với nhân viên an ninh của Cửu Châu chúng tôi như thế nào!”
Mọi người lập tức nhìn qua.
Bạch Vĩnh Khang cau mày, trong sâu thẳm mắt ông ta lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng chỉ lướt qua, rất nhanh bị ông ta che giấu.
Khuôn mặt tức giận của ông ta lập tức gượng cười, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vừa rồi nói: “Tam... Tam trưởng lão, sao ngài cũng đến đây!”
“Tôi thấy nên thay mấy nhân viên an ninh trước cửa Hội trường hội nghị Yên Đô chúng ta đi. Bọn chúng thực sự quá thiển cận, thậm chí không thèm để khách quý của Cửu Châu chúng ta vào mắt.”