Người che mặt của Cửu Châu cũng không dám vung trường kiếm, tay siết chặt trường kiếm, cả người run rẩy kịch liệt, không ngừng lùi lại.
Giọng của anh ta bắt đầu run rẩy, anh ta hỏi Dương Chấn: “Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Cửu Châu từ khi nào xuất hiện một thanh niên đáng sợ như cậu, trước đây sao tôi chưa từng nghe nói về cậu?”
Dương Chấn không trả lời, mà nhìn người che mặt Nhật Bản đang cố gắng bò về phía ngoài giống như gió chết: “Tôi hận nhất là người Nhật Bản các người!” Vừa dứt lời, trong tay Dương Chấn tế ra một đạo linh khí, chỉ về phía người che mặt Nhật Bản.
"Bup!"
Gần như trong nháy mắt, đạo linh khí đó rơi vào người của người che mặt Nhật Bản, người che mặt bị dọa tới mức suýt nữa ói mật, chưa đợi anh ta phản ứng, cơ thể lập tức nổ tung, hóa thành một chùm sương máu.
Người che mặt của Cửu Châu nhìn thấy cảnh này, chân lập tức mềm nhũn, anh ta rất rõ, hôm nay mình đã đá trúng tấm sắt. Ở trước mặt Dương Chấn, anh ta ngay cả cơ hội lại gần Dương Chấn cũng không có chứ đừng nói tới chuyện giết chết Dương Chấn.
Anh ta ngay lập tức cầu xin Dương Chấn: “Cậu ơi, tôi... tôi không biết cậu ở đây, là tôi hồ đồ, tôi không nên nhận nhiệm vụ này, xin cậu tha cho tôi một mạng...
Dương Chấn hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi không ở đây, anh có cho nhà họ Diệp cơ hội sống không?”
Nghe vậy, người che mặt lập tức nghẹn lời.
Sau đó, người che mặt không thèm suy nghĩ, quay đầu nhảy ra ngoài cửa sổ liều mạng chạy trốn, lúc này anh ta chỉ hận ba mẹ không ban cho anh ta thêm mấy
cái chân.
Anh ta vừa chạy vừa quay đầu, thấy Dương Chấn không đuổi theo, lúc này anh ta mới khẽ thở phào, trong lòng cảm thấy may mắn mình đã chạy nhanh.
"Bup!"
Vừa chạy ra khỏi sân của nhà họ Diệp, người che mặt lại không yên tâm quay đầu nhìn đằng sau, vào lúc này, cơ thể của anh ta đột nhiên đụng vào thứ gì đó, khiến anh ta ngã ra đất.
“Mẹ kiếp, thứ gì cản ông đây?”
Người che mặt mắng chửi bò dậy từ dưới đất.
Tuy nhiên, khi anh ta nhìn rõ thứ gì chặn đường đi của anh ta, anh ta lập tức ngây dại.
Bởi vì trước mắt là một bóng người, một bóng người nhìn trông khá mỏng manh.
“Cậu... cậu, sao cậu lại ở đây? Cậu...
Người che mặt lắp bắp, nói không thành câu, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Bởi vì người chặn đường của anh ta là Dương Chấn.
Anh ta luôn nhìn đằng sau, có thể nói là ánh mắt chưa từng rời khỏi phía nhà họ Diệp, cũng chưa từng nhìn thấy có ai đuổi theo ra ngoài.
Nhưng Dương Chấn trước đó còn ở trong phòng hội nghị của nhà họ Diệp, lúc này lại đứng lù lù ở trước mặt anh ta, anh ta nhất thời có hơi nghi ngờ, Dương Chấn trước mắt có phải anh em song sinh hay không.
Dương Chấn có vẻ mặt đùa giỡn, nói: “Chạy tiếp đi, tôi xem anh chạy nhanh cỡ nào.”
Người che mặt bị dọa tới mức hoảng hồn, liều mạng bò về phía sau, ngay cả can đảm đứng dậy cũng không có, trong miệng không ngừng van xin: “Cầu xin cậu tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi...
Dương Chấn nhấc tay vỗ mạnh một chưởng vào đầu của người che mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!