Dương Chấn mặt mày khinh thường, anh thấy nhiều thằng hề như này rồi.
Nếu không phải vì Bạch Vĩnh Khang có chút thân phận ở Cửu Châu, giết ông ta sẽ gây ra chút sóng gió, nếu không Dương Chấn đã sớm giữ mạng của bọn họ ở lại đây rồi.
Đâu còn để bọn họ hống hách ở đây lâu như vậy.
Trên mặt Dương Chấn nở nụ cười lạnh lùng, anh nói: “Nếu anh còn dám nói nhảm nữa, tôi không để bụng khiến anh từ bây giờ trở thành một người câm đâu.
Nghe thấy lời của Dương Chấn, đồng tử của Bạch Vĩ giãn to, anh ta rất muốn lên tiếng kháy Dương Chấn, nhưng tim đập nhanh, tự dưng có loại cảm giác sợ hãi chưa từng có.
Bạch Vĩ mở miệng, tức giận nói: "A... a...
Tuy nhiên, Bạch Vĩ bỗng ngây ra, anh ta vốn muốn chửi, lời tới cổ họng lại biến thành âm thanh a a không rõ giống như tiếng vịt đực.
“Phế vật, theo ba quay về!”
Bạch Vĩnh Khang thấy Bạch Vĩ bị dọa tới mức rén ngang thì tức tới xanh mặt, ông ta bỗng dừng bước xoay đầu gọi Bạch Vĩ một tiếng.
Vào khoảnh khắc này, Bạch Vĩ cảm thấy mình mới tỉnh táo trở lại, lúc này cả người anh ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên mặt còn vương những giọt mồ hôi.
Sau đó, anh ta xoay người chạy về phía Bạch Vĩnh Khang, anh ta có loại cảm giác, ở lại thêm một chút, anh ta sẽ thật sự biến thành người câm.
Vừa rồi khi đối mặt với Dương Chấn, cảm giác sợ hãi đó dọa cho anh ta chấn động tâm thần.
“Anh đợi đấy cho tôi!”
Cuối cùng, sau khi tới bên cạnh Bạch Vĩnh Khang, Bạch Vĩ mới cảm nhận được một chút cảm giác an toàn, buông một câu dọa nạt đối với Dương Chấn.
Vào lúc này, cường giả của nhà họ Diệp không hề nể mặt mà mỉa mai nói Bạch Vĩ: “Ha ha ha... Đồ hèn, cậu đã bị dọa đái ra quần rồi, thế mà còn dám uy hiếp người khác à. Mau cút về mặc tã đi, bớt ở đây gây mất mặt, có thằng con trai phế vật như cậu, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho ba cậu!”
Nghe thấy những lời này, lúc này Bạch Vĩ mới thấy được hai ống quần của mình đã ướt nhẹp từ lâu, ở vị trí mà anh ta đứng trước đó, trên mặt đất cũng có một vũng chất lỏng màu vàng.
Bỗng chốc, trong không khí tản ra mùi khai gay mũi.
Sắc mặt của Bạch Vĩ lúc đỏ lúc trắng, anh ta nằm mơ cũng không ngờ, thường ngày luôn cho rằng thân phận của mình cao quý, không ai dám đắc tội với anh
ta.
Nhưng hôm nay, anh ta lại bị người ta dọa đái ra quần.
Lúc này, Bạch Vĩ hận không thể tìm một cái chui xuống.
Trong lòng, oán hận đối với Dương Chấn và cả nhà họ Diệp cũng tăng lên.
Nếu không phải cảm giác sợ hãi mà Dương Chấn mang tới cho anh ta quá mãnh liệt, khiến anh ta căn bản không thể khống chế được hai tay, anh ta cũng sắp không nhịn được mà muốn ra tay dạy dỗ Dương Chấn luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!