Chỉ là tầm mắt lần này của Dương Chấn cũng không phải nhìn về phía linh vật bên trên sạp hàng, mà là nhìn về phía một khối gỗ nhỏ bị chủ sạp dùng để đệm mông ngồi.
Tấm ván gỗ này cũng chỉ cỡ ba mươi centimet, trông đen như mực, đoán chừng ném ở trên đường cái cũng sẽ không có người nhặt, nhưng lại khiến hai mắt Dương Chấn tỏa ánh sáng khi thấy nó.
Chủ sạp hàng nhỏ lập tức mời gọi hai người, dù sao mục đích của những chủ sạp hàng này tới hội chợ triển lãm đều giống nhau, chính là đổi được linh thạch thượng phẩm.
Mỗi khi thấy có người tỏ ra hứng thú đối với linh vật của bọn họ, bọn họ đều sẽ vô cùng nhiệt tình mời chào.
"Anh Chấn, thật không hổ là anh em tốt của em, quá ăn ý, em cũng cảm thấy lò luyện đan này rất không tệ!"
Bởi vì bên trên sạp hàng còn bày biện một lò luyện đan nhìn vô cùng tinh xảo, Mã Tuân theo bản năng liền cho rằng Dương Chấn coi trọng lò luyện đan nhỏ này.
Mã Tuân hiểu rất rõ đối với thuật luyện đan của Dương Chấn.
Mà trước mắt trong sạp hàng này, duy nhất có thể để cho anh ta cảm thấy có giá trị, cũng chỉ có lò luyện đan nhỏ này.
Nhưng điều khiển Mã Tuân ngoài ý muốn chính là, Dương Chấn lại lắc đầu với anh ta.
Ngay sau đó, Dương Chấn trực tiếp chỉ vào khối gỗ nhỏ mà vừa rồi chủ sạp hàng ngồi, nói ngay vào điểm chính: "Tấm ván gỗ mà anh vừa ngồi lên kia, giá bao nhiêu linh thạch!"
Chủ sạp hàng lập tức sững sờ, cho là mình nghe nhầm, vẻ mặt cũng thay đổi trầm xuống mấy phần, thiếu vài nét tươi cười nói với Dương Chấn: "Cậu muốn mua cái gì?"
Ngay cả Mã Tuân cũng hơi nghi hoặc, sờ nắn lỗ tai tiếp tục nhìn về phía Dương Chấn. Dương Chấn thì lại lặp lại một lần nữa: "Tôi muốn mua khối gỗ nhỏ mà anh vừa ngồi kia!"
Lần trả lời này của Dương Chấn, chủ sạp hàng nghe được rõ ràng, xác định Dương Chấn đúng thật là muốn mua khối gỗ nhỏ mà anh ta vừa ngồi, lập tức cả người thấy không khỏe.
Chủ sạp hàng hơi hoài nghi Dương Chấn là tới gây chuyện, anh ta đã không còn vẻ mặt hòa nhã, cười lạnh nói: "Người trẻ tuổi, cậu đừng có nói đùa! Chỗ này của tôi nhiều linh vật cực phẩm như vậy nhưng cậu lại không cần, hết lần này tới lần khác muốn mua tấm ván gỗ nát, không phải là đang giỡn với tôi hay sao?"
"Tôi khuyên cậu, muốn kiếm chuyện chơi thì đến nơi khác, nếu không tôi không nhịn được sẽ ra tay với cậu, kết cục của cậu sẽ rất thảm!"
Dương Chấn cũng rất bất đắc dĩ, ai nghĩ tới việc mình nhìn trúng một kiện bảo vật, lại bị cho rằng là đến gây chuyện.
Đối với thái độ của chủ sạp hàng, Dương Chấn cũng không tức giận, đồng thời cũng rõ chủ sạp hàng tại sao lại tức giận như vậy.
Bởi vì khối gỗ nhỏ kia, không nhìn kĩ thì sẽ không nhìn thấu kết cấu bên trong, theo bản năng liền sẽ cho rằng là một khối gỗ đồng nát không đáng một đồng.
Một vài người đứng xung quanh cũng không nhịn được nói: "Đầu óc tên nhóc này có phải không được bình thường hay không, lại muốn mua một tấm ván gỗ bỏ đi!"
"Tôi đoán trong người tên này không có nhiều linh thạch, chỉ có thể mua nổi miếng gỗ nhỏ đồng nát này, dù sao cũng là một tấm gỗ bên trong giới cổ võ!"
Trong phút chốc, rất nhiều người nhìn Dương Chấn với ánh mắt tràn ngập mỉa mai.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!