Dương Chấn bỗng cạn lời, anh mới nhận Hà Thanh Long làm đồ đệ chưa bao lâu, thế mà lại sắp bị ép nhận đồ đệ nữa.
Hai mắt Lôi Uyển Nhi đỏ hoe, trong mắt có vài phần mong chờ, tuy cô ta lần đầu tiên gặp Dương Chấn, nhưng sau khi Lôi Chấn Thiên tỉnh lại, luôn ở trước mặt cô ta nhắc tới tên của Dương Chấn.
Hơn nữa mấy người Ngô Hùng Bá cũng như thế, gần như ở trong mắt tất cả mọi người, người thanh niên tên Dương Chấn này giống như thần linh đứng ở vị trí đỉnh phong của thế giới này.
Dù là các cường giả của trung giới cổ võ cũng cảm thấy tự hào khi có mối quan hệ tốt đẹp với Dương Chấn.
Vì vậy, trong lòng Lôi Uyển Nhi cũng có chút tò mò về người thanh niên tên Dương Chấn này.
Điều khiển Lôi Uyển Nhi tiếc nuối là đám người Ngô Hùng Bá đều nói người thành niên tên Dương Chấn đó vì để cứu con gái, cuối cùng không thể không tự mình tiến vào vực sâu chết chóc.
Vốn cô ta tưởng rằng không còn cơ hội gặp được nhân vật thần kỳ đó nữa, kết quả người mà tất cả mọi người đều cho rằng đã chết lại xuất hiện một cách kỳ diệu.
Khoảnh khắc đầu tiên khi Lôi Uyển Nhi biết được thân phận của Dương Chấn, cũng càng lúc càng có hứng thú với Dương Chấn, cô ta nghĩ sẽ có một ngày có thể trở thành đệ tử của Dương Chấn, tự tay trả thù cho ba.
Kết quả, điều khiến cô ta cực kỳ thất vọng là Dương Chấn từ chối cô ta ở trước mặt mọi người.
Dương Chấn lập tức xua tay, quả quyết từ chối, anh nói: “Tôi không nhận đồ đệ nữa, muốn trả thù thì tự mình đi trả thù!”
Thấy Dương Chấn từ chối, Lôi Chấn Thiên thở dài, trong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng, đôi mắt đỏ hoe của ông ta óng ánh nước: “Nhưng tôi không sống
được lâu nữa, làm sao còn cơ hội đi trả thù chứ”
Lôi Uyển Nhi cũng ngay lập tức có vẻ mặt thất vọng, cô ta bước tới ôm chặt lấy Lôi Chấn Thiên, ánh mắt vô cùng kiên định, rơi lệ nói: “Ba! Con nhất định sẽ trưởng thành, tự tay trả thù cho ba!”
Nghe vậy, trên mặt Dương Chấn nở nụ cười bất lực, anh nói: “Yên tâm đi, ông không chết được! Còn nữa, Hoàng Vân đã bị tôi giết rồi, ông cố gắng dưỡng thương là được, không cần nghĩ tới chuyện trả thù nữa!”
Hiện nay, trong Thần Đan Tông cũng chỉ có Hoàng Hạc Phi và lão đầu đó chạy thoát, những người khác bị Dương Chấn diệt môn lâu rồi.
“Anh Dương, điều anh nói là thật sao? Thật sự có thể cứu được ba tôi sao?”
Lôi Uyển Nhi bỗng kích động hỏi Dương Chấn, không thể tự tay trả thù không sao hết, cô ta chỉ mong ba của mình có thể sống.
“Đương nhiên rồi”
Dương Chấn trả lời như đinh đóng cột.
Cùng lúc đó, Dương Chấn mở nhẫn Đế Vương, lấy ra mấy viên đan dược từ bên trong, trực tiếp nhét một viên trong số đó vào miệng Lôi Chấn Thiên.
Lôi Chấn Thiên đương nhiên tin Dương Chấn sẽ không hại mình, nhìn thấy đan dược trong tay Dương Chấn, ông ta nhớ ra Dương Chấn cũng là cao thủ luyện đan, ông ta có thể sử dụng đan dược của anh, vậy chắc chắn sẽ được cứu.
Lôi Chấn Thiên bỗng rất mừng rỡ, không chút do dự mà nuốt đan dược.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!