Dương Chấn lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ tôi cho ông chết!”
“Á? Không... không...
Lúc này, Hoàng Vân bị dọa tới mức ngừng hít thở, ông ta ra sức phát ra âm thanh cầu xin.
"Bup!"
Dương Chấn không cho ông ta cơ hội nhiều lời, dưới chân truyền ra một đạo linh khí, đầu của Hoàng Vân lập tức hóa thành bột.
Sau đó, Dương Chấn bế Tiếu Tiếu, đi vào chỗ sâu trong Thần Đan Tông.
Dù sao cũng là tông môn đứng top đầu ở thành Thanh Long, ngay cả phủ thành chủ cũng bọn họ khoét rỗng, bảo vật chứa trong đó đương nhiên không ít.
Đối với tông môn muốn giết mình, Dương Chấn chưa từng nương tay, chưa tới nửa tiếng, anh đã vơ vét hết bảo vật trong Thần Đan Tông, bỏ hết vào trong nhẫn đế vương.
Có được những bảo vật này, Dương Chấn cũng rất cảm kích nhẫn trữ vật mà Hà Thanh Long tặng cho anh.
Làm xong tất cả chuyện này, Dương Chấn bế Tiếu Tiếu chuẩn bị rời đi, anh hỏi Hà Thanh Long: “Ông định đi đâu? Về phủ thành chủ sao?”
Hà Thanh Long mỉm cười, lại trả lời: “Tôi đương nhiên là đi theo sư phụ rồi!”
“Phủ thành chủ của tôi đã bị đoạt mất từ lâu, bên trong tập trung rất nhiều cường giả, với trạng thái hiện nay của tôi mà trở về, cũng chỉ có một con đường
chết”
“Đương nhiên rồi, nếu sư phụ cảm thấy dẫn theo tôi không tiện lắm, vậy tôi tự tìm một nơi trị thương trước, đợi khôi phục hòm hòm rồi quay về phủ thành chủ
đoạt lại mọi thứ vốn nên thuộc về tôi!”
Nói tới cuối cùng, ánh mắt của Hà Thanh Long trở nên thâm trầm, khí tức vương giả của người bề trên trên người ông ta cũng tỏa ra.
Rõ ràng, Hà Thanh Long đương nhiên không cam tâm để phủ thành chủ to lớn bị cướp mất.
Nghe thấy những lời này, Dương Chấn cũng không đuổi Hà Thanh Long rời đi, dù sao tu vi của ông ta không cũng không tính là thấp, cho dù gặp phải sự cố gì, ít nhất cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình.
“Tôi chuẩn bị tới Lôi Thiên Tông một chuyến, đám người Ngô Hùng Bá có thể trốn ở đó, mấy người bọn họ lúc đó vì cứu tôi, tất cả đều bị thương rất nặng!”
Dương Chấn nói xong thì đi về phía Lôi Thiên Tông.
Nếu mấy người bọn họ chết vì cứu anh, Dương Chấn sẽ áy náy cả đời, tuy bọn họ và anh không thân không thích nhưng chắc chắn là vài người đối xử thật lòng với anh sau khi anh tới trung giới cổ võ.
Ở trong lòng Dương Chấn, bọn họ sớm đã là người nhà mình.
Khi Dương Chấn chạy tới Lôi Thiên Tông thì đã là sáng ngày hôm sau.
Nhưng bọn họ tới Lôi Thiên Tông lại phát hiện bên trong không có một ai, một số tòa kiến trúc cũng đổ sập, rõ ràng không lâu trước đó ở nơi này đã xảy ra một trận đại chiến.
“Không tốt!”
Dương Chấn thầm nói một câu không tốt, vừa tới cửa thì anh cảm nhận được mùi máu tanh lan tỏa trong không khí.
Quả nhiên, sau khi Dương Chấn đi vào bên trong Lôi Thiên Tông, phát hiện dưới đất ngổn ngang thi thể, tuy cảnh tượng không ghê rợn như trong Thần Đan Tông, nhưng cũng không kém.
Cơ bắp trên người Dương Chấn co lại, sát cơ tỏa ra, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Chuyện này là sao? Đây...
Hà Thanh Long cũng thay đổi sắc mặt, ông ta nhíu mày nói: “Tôi biết rồi, nhất định là do tên súc sinh Hoàng Vân đó gây ra, mấy ngày nay cậu ta không ở Thần Đan Tông, mà tới tiêu diệt Lôi Thiên Tông!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!