Hà Thanh Long thấy biểu cảm của Dương Chấn có hơi kỳ lạ, ông ta bèn cẩn thận hỏi: “Cậu Dương, cậu... cậu sao thế?”
Khí thế sau khi ma hóa của Dương Chấn vừa rồi, Hà Thanh Long cũng bị dọa không nhẹ, cho dù trước đó khi còn bị nhốt trong lồng Khốn Thần, ông ta từng thấy Dương Chấn ma hóa một lần, lúc này nhìn thấy lần nữa, ông ta vẫn không thể áp chế được nỗi sợ căn bản không thể khống chế ở trong lòng.
Bởi vì Hà Thanh Long có loại cảm giác, Dương Chấn vừa rồi đã giết tới đỏ mắt, nếu còn giết thêm một lúc nữa, chắc chắn sẽ giết cả ông ta.
Sự kinh sợ trong lòng gần như xuất phát từ xương tủy, Hà Thanh Long chưa từng có loại cảm giác sợ hãi như này, ông ta sống hàng trăm năm ở trung giới cổ võ, chưa từng có ai khiến ông ta có cảm giác sợ hãi như này.
Dương Chấn trước mắt rõ ràng là người đầu tiên.
Ngay lập tức, Hà Thanh Long càng lúc càng cảm thấy Dương Chấn thần bí và đáng sợ, ông ta cho rằng ở trên người Dương Chấn còn giấu rất nhiều bí mật, thậm chí ông ta nghi ngờ Dương Chấn căn bản không phải người của hành tinh này.
Lúc này, sự sùng bái Dương Chấn của Hà Thanh Long càng vững chắc.
Lúc này Dương Chấn căn bản không biết những suy nghĩ trong lòng Hà Thanh Long, anh không vội trả lời Hà Thanh Long, mà có dáng vẻ trầm tư, giống như đang làm chuyện gì đó.
Hà Thanh Long ở một bên, tuy rất nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một bên quan sát.
“Thành công rồi, vậy mà thật sự thành công rồi!”
Một lát sau, Dương Chấn đột nhiên lẩm bẩm với vẻ mặt kích động.
Điều này càng khiến Hà Thanh Long ở bên cạnh nghi hoặc, ông ta cố kìm nén sợ hãi trong lòng, hỏi lần nữa: "Cậu Dương, rốt cuộc là cái gì thành công?”
Lúc này Dương Chấn mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn sang Hà Thanh Long, Hà Thanh Long nhất thời bị ánh mắt kỳ lạ này của Dương Chấn làm cho dựng tóc gáy.
Lúc này, Dương Chấn nói với vẻ chân thành: “Nhẫn đế vương mà Hà thành chủ tặng cho tôi ấy! Tôi có cách mở nhẫn đế vương rồi!”
Nghe vậy, Hà Thanh Long đầu tiên là sững người, sau đó cũng rất kích động: “Thật sao? Thật sự có thể mở ra sao?”
“Tôi nghiên cứu mấy chục năm cũng chưa từng mở ra được!”
“Ha ha ha... tôi quả nhiên không nhìn nhầm người, cậu Dương quả nhiên không phải người thường!”
Dương Chấn mỉm cười, nói: “Thật sự thành công rồi! Ông nhìn bên cạnh, không phát hiện có gì không đúng sao?”
Hà Thanh Long nghe vậy, lập tức nghiêm túc đánh giá xung quanh.
"Bup!"
Sau khi Hà Thanh Long nhìn thấy một chỗ, ngay lập tức kích động tới mức rơi lệ, ông ta không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước Dương Chấn dập đầu thêm một cái.
“Cậu Dương, xin nhận một lạy của tôi!”
Cảnh này cũng khiến Dương Chấn đần người, anh vội vàng đỡ ông ta đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!