Thấy Dương Chấn ấp úng mãi cũng không nói ra được mẹ mình đang ở đâu, Tiếu Tiếu lập tức khẩn trương, thúc giục: “Ba, ba nói mau, mẹ đang ở đâu? Tiếu Tiếu rất nhớ mẹ!”
Dương Chấn nhất thời có chút không biết nên trả lời câu hỏi của con gái thế nào, sau khi suy nghĩ, anh hít thở sâu một hơi, nói: “Mẹ ở nhà bà ngoại của con đợi
con!"
Lúc này Tiếu Tiếu mới yên tâm, kích động ôm chặt cổ của Dương Chấn.
Nghĩ tới Tần Nhã, Dương Chấn cũng rất bất lực, vốn anh đã cứu được cô ra ngoài rồi, nhưng anh thế nào cũng không ngờ vậy mà giữa đường xuất hiện Tuyết
Nữ.
Dương Chấn thật sự không thể đoán được tâm tư của Tuyết Nữ, không biết Tuyết Nữ đưa Tần Nhã đi rốt cuộc vì lý do gì, càng không chắc chắn lời mà Tuyết Nữ nói có phải thật hay không, liệu có phải chỉ đơn giản là lo lắng cho Tần Nhã đi theo anh sẽ gặp nguy hiểm nên mới đưa cô đi.
Dương Chấn ngẩng đầu, cố kìm nước mắt không cho nó rơi xuống, anh thầm nói trong lòng: “Tần Nhã, em vẫn ổn chứ? Anh đã cứu được Tiếu Tiếu rồi, em ở nơi đó đừng quá lo lắng!”
“Tuyết Nữ từng nói, đợi sau khi anh tìm được Tiếu Tiếu, cô ta sẽ để nhà chúng ta đoàn tụ! Mặc kệ lời Tuyết Nữ nói là thật hay giả, anh nhất định sẽ cứu em về!” “Nếu Tuyết Nữ dám cản em, anh cho dù liều cái mạng này cũng sẽ cứu em ra!”
Rất nhanh, cảm xúc của Dương Chấn cũng bình tĩnh lại, khi anh bế Tiếu Tiếu chuẩn bị rời đi, Hà Thanh Long ở đằng sau đột nhiên gọi anh lại.
Dương Chấn nghi hoặc nói: “Hà thành chủ, ông còn có chuyện gì sao?”
Hà Thanh Long không trả lời, chỉ thấy ông ta đột nhiên tế ra một đạo linh khí trên đầu ngón tay, xẹt nhẹ trên cánh tay bên trái, trên cánh tay bỗng bị cứa một
vết.
Sau đó, Hà Thanh Long tùy bên trong vết thương đó lấy ra một chiếc nhẫn xong, lúc này mới dùng linh khí khôi phục lại vết thương.
Chiếc nhẫn này nhìn trông rất bình thường, không có khắc hoa văn cũng không có đồ án hay phù văn gì cả, cả chiếc nhẫn ánh lên màu vàng kim, hình như là một chiếc nhẫn hoàng ngọc.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Dương Chấn, Hà Thanh Long đưa chiếc nhẫn này cho Dương Chấn, từ từ mở miệng: “Chiếc nhẫn này được ta đấu giá được trong buổi đấu giá ở thành Huyền Vũ vào mấy chục năm trước, giới cổ võ đều gọi nó là nhẫn đế vương!”
“Nghe nói, chiếc nhẫn này là một chiếc nhẫn trữ vật, nhìn như vừa nhỏ vừa bình thường, thực chất bên trong có một không gian rất lớn, có thể bỏ rất nhiều đồ
vào!”
Nhẫn trữ vật, trước đây Dương Chấn cũng thường xuyên nghe nói, có điều mãi chưa thấy được thứ thần kỳ này.
Kết quả, hiện nay Hà Thanh Long này lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho mình, Dương Chấn nhất thời có chút không hiểu ý của Hà Thanh Long.
Hà Thanh Long tiếp tục kể: “Có lẽ là do tu vi của tôi quá thấp, cũng có thể là do tôi không đủ tư cách, mấy chục năm nay, mãi không thể thành công mở chiếc nhẫn này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!