Dương Chấn hận không thể một tay bóp chết Hoàng Hạc Phi, nhưng mà anh biết, nếu như động thủ với Hoàng Hạc Phi, không đợi đến lúc anh vọt về phía Tiếu Tiếu bên kia, Tiếu Tiếu cũng sẽ bị giết.
Cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng xúc động, Dương Chấn cố nén lửa giận trong lòng, thả lỏng Hoàng Hạc Phi ra.
Một giây sau, cơ thể Dương Chấn giống như là tia chớp vọt đến bên cạnh lồng giam, một chưởng đánh về phía võ giả tổn thương Tiểu Tiểu.
Võ giả kia mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng căn bản không ngờ Dương Chấn lại đột nhiên động thủ với mình, tốc độ của Dương Chấn cũng nhanh đến mức cực hạn, căn bản không cho ai cơ hội phản ứng, bị đánh bay trong nháy mắt.
Dương Chấn vốn chuẩn bị nhân cơ hội đuổi giết, nhưng phát hiện những võ giả khác xung quanh, thế mà lại đều lùi về đằng sau, cũng không gấp gáp giao thủ với anh.
Trong lòng Dương Chấn vô cùng nghi hoặc, nhưng giờ phút này cũng không nghĩ nhiều, Tiếu Tiếu còn đang bị thương hôn mê, anh lo lắng không thôi, căn bản không có thời gian để đi để ý những võ giả đó.
Lập tức, trong tay tích đủ linh lực, một chưởng đánh vào khóa lồng giam, ổ khóa hóa thành bột mịn tức khắc.
Không chút do dự, Dương Chấn trực tiếp xông vào trong lồng giam, ôm lấy Tiếu Tiếu.
Ngay lúc Dương Chấn đang chuẩn bị đi ra, đột nhiên phát hiện những võ giả vốn đang tránh né, có một nửa ngăn cản mấy người Ngô Hùng Bá chuẩn bị giúp, còn lại một nửa thì đều chắn trước cửa lồng giam.
Dương Chấn thầm nghĩ không hay, trong nháy mắt hiểu được đây là đã trúng cái bẫy của bọn họ, trách không được mình nhẹ nhàng vào trong lồng giam như vậy.
“Uỳnh!”
Quả nhiên Dương Chấn vừa xông đến trước cửa lồng giam, mấy người liên thủ bạo phát, một sức mạnh kinh khủng.
Dương Chấn lo lắng Tiếu Tiếu bị thương, rơi vào đường cùng, chỉ có thể ôm chặt Tiếu Tiếu vào trong lồng ngực, xoay người đưa lưng về mấy người kia, nghênh đón công kích.
Theo một tiếng vang lên, Dương Chấn trực tiếp bị đánh bay vào trong cùng lồng giam.
Sau khi ngã xuống, Dương Chấn vẫn ôm chặt Tiếu Tiếu, tùy ý để sau lưng da tróc thịt bong, ngay cả xương trắng cũng hiện ra, cũng không để ý đến.
Lúc Dương Chấn đứng lên thì cửa lồng giam lại lần nữa bị khóa lại.
Dương Chấn không kịp nghĩ nhiều, hung hăng đánh một kích vào ổ khóa, nhưng mà làm anh bất ngờ là lúc tiến vào ổ khóa bị đánh nát rất nhẹ nhàng.
Còn lần này, những người này rõ ràng là đã đổi thành một ổ khóa chất liệu đặc thù, dù cho Dương Chấn bộc phát sức mạnh, cũng không thể nào mở ra.
Dương Chấn cảm thấy chuyện không hay, nếu như ổ khóa không thể nào phá được, đành phải cưỡng chế phá vỡ lồng giam.
Sau mấy cú đánh liên tiếp, lúc này Dương Chấn mới phát hiện, ngay cả lồng giam này cũng được chế tạo bằng chất liệu đặc thù, dùng thực lực bây giờ của anh, cho dù có cố gắng thế nào, cũng không thể mở ra.
Mạc Thanh Tu vừa công kích cường địch bên người, vừa lạnh như băng nhìn Hoàng Hạc Phi rống giận: “Lão già kia, nhanh chóng thả cậu Dương ra, nếu không tôi sẽ làm ông hối hận!”
Ngô Hùng Bá một quyền đánh lui hai võ giả, vừa uy hiếp nói: “Hoàng Hạc Phi, ông đối nghịch với tôi như vậy, là muốn đối nghịch với cả Bạch Hổ Thành chúng tôi hay sao?”