Ông ta vừa dứt lời, hiện trường lập tức chấn động.
Đây đâu phải là cuộc thi luyện đan, đây chính là trận đấu sinh tử mà.
“Hoàng lão cẩu, ông mặt dày thật. Cả Cổ Võ Trung Giới này, ai mà không biết năng lực luyện độc của ông?”
"Ông dám dùng sở trường của mình để đối phó với một luyện đan sư trẻ tuổi, làm vậy mà coi được à? Nếu ta là ông thì đập đầu đi chết cho rồi!”
Ngô Hùng Bá vừa hoàn hồn liền chửi ầm lên với Hoàng Vĩnh Xương.
Sau đó vội vàng khuyên nhủ Dương Chấn: "Cậu Dương, cậu đừng trúng quỷ kế của lão hồ ly này, cậu chỉ có thể đồng ý thi luyện đan với hắn chứ đừng nghe hắn thi luyện độc!”
Ngô Hùng Bá biết Dương Chấn có thể luyện chế đan dược, nhưng căn bản không rõ năng lực luyện đan của anh.
Theo ông ta thấy, Dương Chấn trẻ tuổi như vậy, dù biết luyện đan thật thì chắc chắn cũng không biết luyện loại đan dược đặc biệt ít người biết luyện như độc dược.
Ngay cả một luyện đan sư khác ngứa mắt Hoàng Vĩnh Xương cũng phải nhắc nhở Dương Chấn: "Nhóc con, Ngô thành chủ nói đúng, nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất đừng đồng ý lời thách đấu của lão già kia!”
"Chàng trai trẻ, hiện giờ nhận thua cũng không mất mặt, có thể tiến tới vòng này đã không tệ rồi!”
"Đại hội Thần Đan Tranh Bá chưa từng có luật phải dùng sinh mạng để đấu, cậu có thể từ chối, không ai xem thường cậu cả.”
Dương Chấn cảm tạ nói: "Cảm ơn các vị hảo tâm khuyên bảo!”
Hoàng Vĩnh Xương sợ rằng Dương Chấn sẽ không đồng ý khiêu chiến, nếu vậy thì ông ta rất khó giải quyết Dương Chấn.
Vì thế, ông ta lạnh lùng nhìn những kẻ đang khuyên bảo: "Không liên quan tới các ngươi, bớt lắm chuyện đi, có giỏi thì tự mình đấu đan dược sinh tử này!”
Tuy những luyện đan sư khác rất có thiên phú luyện đan nhưng trong mảng luyện độc, họ đều tự thấy mình không bằng Hoàng Vĩnh Xương. Mọi người chỉ có
thể mắng Hoàng Vĩnh Xương mặt dày rồi không nói nữa.
Hoàng Vĩnh Xương hừ lạnh, sau đó liền khiêu khích Dương Chấn: “Nhóc con, ta biết cậu chính là đồ phế vật, nếu không dám đấu thì cút đi, đừng có ở đây chướng mắt, sau này cũng đừng xuất hiện ở Thanh Long Thành nữa!”
Lúc này, Mạc Thanh Trúc lập tức mắng: "Ông là cái thá gì? Ai cho ông cái quyền ngăn cản anh Dương tới Thanh Long Thành?"
"Xem ra lần trước anh Dương đã quá nhân từ rồi, huynh ấy phải giết quách ông luôn chứ không phải chỉ phế ông!”
"Bây giờ ông không chỉ không biết ơn vì huynh ấy đã không giết ông, ngược lại còn dám tự tìm đường chết, không sợ một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng sao?”
Nghe Mạc Thanh Trúc nói xong, ngực Hoàng Vĩnh Xương siết chặt, cô ta đã đánh trúng điểm yếu của ông ta khiến ông ta không thể thở nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!