Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn

 

“Á... chân của tôi, ông nội mau cứu cháu, chân của cháu gãy rồi... 

Lưu Tuyết Kiện lau nước mắt nước mũi, khổ sở cầu xin Lưu Phúc. 

Lưu Phúc vội vàng đi tới, muốn đỡ Lưu Tuyết Kiện dậy, kết quả phát hiện dù cho ông ta dùng sức thế nào, đầu gối của Lưu Tuyết Kiện giống như dính vào mặt đất, không cử động được. 

Lưu Phúc lo lắng tới toát mồ hôi, ánh mắt dữ tợn nhìn sang Dương Chấn, gầm lên: “Súc sinh, cậu rốt cuộc đã làm gì cháu của tôi? Mau cho nó đứng dậy!” 

Dương Chấn với phong thái ung dung, giống như người phế đi hai chân của Lưu Tuyết Kiện không phải là anh: “Đương nhiên là làm chuyện mà anh ta nên làm rồi!” 

Nếu không phải vì nơi này là địa bàn của Thần Đan Tông, Dương Chấn không chỉ đơn giản phế đi hai chân của Lưu Tuyết Kiện. 

“Tên này có chút bản lĩnh, đáng tiếc là quá hổ báo!” 

“Dám động thủ ở trước cửa Thần Đan Tông, đây không phải là đang muốn chết sao?” 

“Quả nhiên, nghé mới sinh không sợ hổ, đúng là muốn chết mà!” 

Mọi người ở xung quanh không nhịn được mà bàn luận. 

Theo bọn họ thấy, Dương Chấn nhất định là vì vừa rồi có người phụ họa kêu Lưu Tuyết Kiện quỳ xuống nên dẫn tới Dương Chấn hiểu lầm rằng có người ủng hộ, từ đó có hơi phê. 

Lưu Tuyết Kiện đau tới mức trợn ngược mắt, mặt đổ đầy mồ hôi hột, mắng chửi Dương Chấn một trận nhưng Dương Chấn căn bản không đếm xỉa tới anh ta. 

Không tới một phút, anh ta không kiên trì được nữa, thấy uy hiếp vô dụng, chỉ đành mềm mỏng. 

Anh ta từ mắng chửi ban đầu biến thành van xin: “Cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi không tìm anh gây sự nữa, xin anh đừng giày vò 

tôi nữa... Ông nội, xin ông tha cho cháu, ông nội... 

Tới cuối cùng, Lưu Tuyết Kiện đã buông bỏ tôn nghiêm, trực tiếp gọi Dương Chấn là ông nội, Lưu Phúc ở một bên thì tức tới xanh cả mặt, suýt nữa ói ra máu. 

Dương Chấn khế phất tay, lúc này đầu gối của Lưu Tuyết Kiện mới rời khỏi mặt đất, anh ta đau đớn ôm hai chân lăn lộn dưới đất. 

Lưu Phúc nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt tràn ngập sát cơ, nhưng lúc này ông ta cũng không dám nói thêm một chữ, vội vàng cõng Lưu Tuyết Kiện rời đi. 

Vào lúc này, ở cửa lớn của Thần Đan Tông, một thanh niên ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy tới bên cạnh Hoàng Hạc Phi. 

Thanh niên nhìn về phía Dương Chấn, hỏi: “Ông nội, bên đó xảy ra chuyện gì thế? Sao tất cả đều vây xem?” 

Sau đó, anh ta ra lệnh cho người hầu đẩy xe lăn: “Mau đẩy tôi qua đó xem thử!” 

Hoàng Hạc Phi nhìn thấy sự xuất hiện của thanh niên, lập tức quát: “Không phải kêu cháu ngoan ngoãn dưỡng thương hay sao? Sao cháu lại chạy ra ngoài?” 

Thanh niên mặt mày ấm ức: “Ông nội, cháu xin ông đấy, cho cháu ra ngoài hít thở đi, cháu sắp bức bối chết rồi. 

Hoàng Hạc Phi mặt mày u ám: “Còn ra ngoài chạy lung tung nữa, đôi chân này của cháu thật sự không cứu được nữa đâu, cháu ngoan ngoãn dưỡng thương trước, đợi cuộc tranh bá thần đan kết thúc, ông sẽ đích thân tới thành Bạch Hổ một chuyến. 

“Đợi ông chặt đôi chân của thằng súc sinh đó, cầm nó về rồi cùng với các cường giả khác ra tay nối lại chân cho cháu, như vậy chắc không khó!” 

Khi nói chuyện, toàn thân Hoàng Hạc Phi tỏa ra sát cơ, mọi người xung quanh lập tức không dám thở mạnh. 

Lúc này, Hoàng Hạc Phi đột nhiên phát hiện, thanh niên căn bản không nghe ông ta nói, mà ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!