Hai người bọn họ có thể cảm nhận được, chỉ cần bọn họ nói nhảm thêm một câu nữa, cỗ uy áp đáng sợ đó của Hoàng Hạc Phi sẽ lập tức nghiền nát bọn họ.
Uy áp khủng bố đè bọn họ không ngẩng đầu lên được, bọn họ chỉ có thể run rẩy đáp: “Không dám!”
Bên phía Dương Chấn, Mạc Thanh Trúc đứng bên cạnh anh, oán trách: “Hai lão già này thật là quá tàn độc, nếu ở địa bàn của thành Bạch Hổ tôi, tôi nhất định phải bẻ gãy cổ của bọn họ!”
Dương Chấn nhìn hai người bằng ánh mắt sâu thẳm, trong mắt xẹt qua tia hàn ý.
“Đợi sau khi tôi cứu được con gái sẽ tới ngày chết của bọn họ!”
Vốn Dương Chấn cũng khinh thường so đo tiếp với bọn họ, nhưng bây giờ hai người bọn họ lại cầu xin Hoàng Hạc Phi đối phó anh.
Đối với người muốn anh chết, Dương Chấn đương nhiên sẽ không để bọn họ sống.
Lúc này, Lưu Phúc lại lao về phía Dương Chấn, ông ta nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt sắc lạnh như dao, hỏi liên tiếp mấy câu hỏi: “Oắt con, cậu rốt cuộc là ai?” “Là ai dạy thuật luyện đan cho cậu?”
“Cậu là đệ tử của tông môn luyện đan nào?”
“Sư phụ của cậu là ai?”
Dương Chấn cười mỉa đầy khinh thường: “Ông không có tư cách để biết!”
Khóe miệng Lưu Phúc giật giật, ông ta đâu từng bị người khác sỉ nhục như vậy, lúc này ông ta tức giận tới mức cánh tay chỉ Dương Chấn cũng đang run rẩy: “Cậu...
“Cút!”
Không đợi Lưu Phúc nói xong, Dương Chấn đã lạnh lùng nói.
Tuy Dương Chấn chỉ nói một chữ, nhưng khi Lưu Phúc chạm ánh mắt với Dương Chấn, trong lòng bỗng dấy lên một sự sợ hãi, lời trong miệng mãi không nói ra được.
Tuy nhiên, Lưu Tuyết Kiện thấy ông nội của anh ta bị sỉ nhục, lập tức không bằng lòng, hống hách nói với Dương Chấn: “Đồ khốn, anh nói chuyện với ông nội tôi kiểu gì đấy? Anh lập tức quỳ xuống xin lỗi ông nội tôi”
Dương Chấn không khỏi cười lạnh, anh vốn định tha cho chúa hề Lưu Tuyết Kiện, không ngờ anh ta lại cứ nhảy nhót ở trước mặt anh.
Dương Chấn bỗng có vẻ mặt thích thú: “Bây giờ tới lúc thực hiện lời hứa của anh rồi.”
Lưu Tuyết Kiện nghe thế thì chợt sững người.
Dương Chấn mỉa mai: “Anh trước đó không phải nói chỉ cần tôi có thể lọt vào vòng sau thì anh sẽ quỳ xuống gọi tôi là ông nội hay sao?"
Lưu Tuyết Kiện nghe thế thì mặt mày lúc đỏ lúc trắng, kêu anh ta quỳ xuống gọi Dương Chấn là ông nội ở trước mặt mọi người, chuyện này còn khiến anh ta khó chấp nhận hơn việc giết anh ta, anh ta đương nhiên sẽ không làm.
Vì thế, anh ta lập tức giả ngốc: “Tôi từng nói lời này khi nào? Chuyện này sao có thể chứ? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng chọc tôi, nếu không anh sẽ chết rất thảm!”
Lưu Phúc vừa rời đi chưa được mấy bước, nghe thấy động tĩnh bên này, ông ta bỗng cũng không muốn quay đầu lần nữa đi qua.
Dù sao ông ta cũng là ông nội của Lưu Tuyết Kiện, bây giờ có thanh niên ép cháu trai của ông ta quỳ xuống gọi ông nội ở trước mặt mọi người, ông nội thật sự như ông ta cũng không nhìn nổi.
Ông ta bạo phát tu vi toàn thân tới cực hạn, nhìn Dương Chấn tức giận nói: “Oắt con, đừng quá đáng quá, cậu cho rằng tôi không dám giết cậu à?”
Dương Chấn không sợ chút tu vi đáng thương đó của Lưu Phúc: “Là cháu trai của tôi trước đó cứ quấn lấy tôi đưa ra yêu cầu này, tôi có thể có cách gì chứ?”
Lưu Tuyết Kiện sống chết không thừa nhận: “Cháu không có! Ông nội, tên này cố ý gây sự, ông mau kêu Hoàng tông chủ ra tay giết hắn ta!”
Tuy nhiên, không đợi Dương Chấn lên tiếng, một số người ở xung quanh xem náo nhiệt không sợ chuyện càng lớn đã lập tức đứng ra.
Bọn họ muốn xem, Dương Chấn này và hai ông cháu nhà họ Lưu rốt cuộc ai lợi hại hơn.
“Tôi trước đó ở bên cạnh hai người, tôi nghe rõ ràng cậu đã nói như thế!”
“Tôi cũng nghe thấy, Lưu Phúc mau kêu cháu trai của ông quỳ xuống gọi cậu ta là ông nội đi!”
“Mau gọi đi, thấy cậu cũng là một thằng đàn ông, sao có thể nói lời không giữ lời chứ?”
Lúc này Dương Chấn cũng mở miệng, lạnh lùng nói: “Anh quỳ hay không quỳ?”
“Anh đợi đấy cho tôi!”
Cả người Lưu Tuyết Kiện run rẩy, buông một câu hăm dọa xong thì muốn rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!