Người tới chính là Hoàng Hạc Phi của Thần Đan Tông, tuổi tác của ông ta sem sem Ngô Hùng Bá, nhưng nhìn vẻ ngoài lại trẻ hơn Ngô Hùng Bá mấy chục tuổi.
Tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ việc Thần Đan Tông bọn họ luôn thử luyện chế Vĩnh Sinh Đan, tuy chưa thể thành công nhưng đan dược luyện chế ra có hiệu quả cải lão hoàn đồng thì không ít.
Vậy nên lúc này ông ta nhìn trông giống như một thanh niên.
Giám khảo nhìn thấy Hoàng Hạc Phi, vội vàng cung kính củi người chào: “Tông chủ!”
Hoàng Hạc Phi lạnh nhạt mở miệng nói: “Ông làm việc kiểu gì đấy? Ai cho ông quyền để ông tùy ý loại các luyện đan sư khác?”
“Còn không mau xin lỗi Ngô thành chủ và Lôi tông chủ, ngây ra đó làm gì?”
Giọng của Hoàng Hạc Phi không lớn, nhưng khí thế lại mạnh mẽ kinh người, đôi mắt nhìn như rất bình tĩnh đó lại cho người khác một loại cảm giác tràn ngập sát cơ.
Giám khảo nghe vậy, cả người run rẩy, vội vàng xin lỗi Ngô Hùng Bá và Lôi Chấn Thiên: “Xin lỗi Ngô thành chủ, xin lỗi Lôi tông chủ, vừa rồi là tôi không tốt, không nên quyết định thắng thua một cách qua loa như thế.”
Hai người căn bản lười để ý.
Ánh mắt của Hoàng Hạc Phi đánh giá một phen trên người Dương Chấn, mà Dương Chấn cũng không sợ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một lát sau, trong mắt Hoàng Hạc Phi xẹt qua thâm ý, sau đó nở nụ cười với Dương Chấn.
Mọi người không biết chân tướng còn tưởng nụ cười lúc này của Hoàng Hạc Phi rất thân thiện dễ gần.
Nhưng Dương Chấn lại từ trong mắt của Hoàng Hạc Phi nhìn thấy sát ý vụt qua, cho dù Hoàng Hạc Phi che đậy rất nhanh nhưng vẫn bị Dương Chấn nhìn rõ được.
Lúc này Dương Chấn vẫn chưa biết, Hoàng Hạc Phi sớm đã từ trong một chiếc gương lớn nhìn thấy hình ảnh anh ở bên ngoài Thần Đan Tông giết chết những người tuần tra vào đêm hôm đó.
Vậy nên trước đó khi Dương Chấn gọi giám khảo dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, Hoàng Hạc Phi cũng lập tức nhận ra anh.
“Ngô thành chủ, Lôi tông chủ, lâu rồi không gặp!”
“Hai vị chắc biết cậu thanh niên này nhỉ?”
Ánh mắt của Hoàng Hạc Phi đã nhìn sang đám người Ngô Hùng Bá, cười hỏi.
“Đúng là lâu rồi không gặp!”
Ngô Hùng Bá cười nhạt, không muốn để ý nhiều, thân phận của ông ta suy cho cùng cao hơn Hoàng Hạc Phi, đương nhiên ông ta có tư cách kiêu ngạo.
Lôi Chấn Thiên thì khác, ông ta dù sao cũng là chủ của tông môn ở trong thành Thanh Long này, không dám dễ dàng đắc tội với Hoàng Hạc Phi, cho dù trong lòng không muốn, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện vài phần khiêm nhường, hàn tuyên mấy câu với Hoàng Hạc Phi.
Sau đó, Hoàng Hạc Phi kêu giám khảo và những người kiểm tra khác cùng nhau kiểm tra đan dịch do Dương Chấn tinh luyện, mà ông ta thì lại quay về ghế dưới lương đình.
“Tông chủ, tại sao ngài không trực tiếp bắt tên đó? Lẽ nào là vì đám người Ngô Hùng Bá ở đây sao?”
Lúc này, ông lão râu quai nón lúc đầu đã sử dụng thuật pháp huyễn hóa hình ảnh của Dương Chấn ở bên ngoài Thần Đan Tông đã nhỏ giọng nói bên tại Hoàng Hạc Phi.
Hoàng Hạc Phi mỉm cười, nói: “Một Ngô Hùng Bá cỏn con, tôi căn bản không để ông ta vào trong mắt”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!