“Tôi... tôi, cho tôi thêm một phút, tôi nhất định...
Vào lúc này, Lưu Tuyết Kiện bên cạnh Dương Chấn đứng lắp bắp ở trước lò luyện đan, cố tranh thủ thêm chút thời gian.
Rõ ràng, sự tức giận đột ngột của giám khảo không phải là vì Dương Chấn.
Dương Chấn vào lúc các luyện đan sư khác tinh luyện được một nửa thời gian thì anh đã tinh luyện xong trước mà lùi lại rồi.
Lúc này, còn khiến bên dưới sân bàn luận, nói anh quả nhiên không biết luyện chế đan dược, chắc chắn là không thể tinh luyện được đan dịch, vì thế từ bỏ sớm.
Ngay cả khi ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của giám khảo nhìn về phía Dương Chấn, bọn họ cũng vô thức cho rằng là đang gầm lên với Dương Chấn.
Cho tới khi nghe thấy giọng nói run rẩy của Lưu Tuyết Kiện mới phát hiện do sai lầm trước đó của Lưu Tuyết Kiện dẫn tới lúc này đan dược còn thiếu một chút mới được tinh luyện xong.
Ở vòng thi đấu này, Lưu Phúc từng hứa với Lưu Tuyết Kiện, chỉ cần anh ta có thể vượt qua thành công vòng thi thứ hai này, sau này sẽ bồi dưỡng anh ta trở thành tông chủ đời tiếp theo.
Nếu anh ta bị loại, Lưu Phúc sẽ vì thế mà thất vọng, bắt anh ta cút khỏi Vạn Dược Tông.
Vậy nên trong mấy năm nay, Lưu Tuyết Kiện luôn ở Vạn Dược Tông, đi theo Lưu Phúc và các luyện đan sư khác, một lòng nghiên cứu thuật luyện đan.
Một năm trước cuộc thi đấu, anh ta đã có thể trong vòng ba tiếng tinh luyện được đan dịch có phẩm chất rất tốt.
Điều này đủ để chứng tỏ sự xem trọng của anh ta đối với cuộc thi đấu này.
Vậy nên trước đó động tâm tư với Mạc Thanh Trúc cũng là vì mấy năm nay anh ta ở trong Vạn Dược Tông không ra ngoài nên quá bí bách.
Nhưng anh ta vốn tràn đầy tự tin cho rằng anh ta có thể dễ dàng vượt qua vòng thi đấu này lại không ngờ xảy ra biến cố như hiện giờ, điều này khiến anh ta rất không cam tâm.
Cho dù đối mặt với lửa giận của giám khảo, anh ta vẫn ôm chút hy vọng không muốn bị loại như thế.
Giám khảo thấy Lưu Tuyết Kiện không nhúc nhích, lần nữa quát lên: “Cậu cái gì mà cậu? Lập tức cút ra cho tôi!”
Lưu Tuyết Kiện vội vàng quay đầu nhìn sang Lưu Phúc, gửi gắm một tia hy vọng cuối cùng lên người Lưu Phúc: “Ông nội... xin ông mau nói rõ giúp cháu, cháu thật sự sắp xong rồi.”
Lưu Phúc mặt mày thất vọng, tức giận nói: “Đồ phế vật, im miệng cho ta, lùi lại!”
Hai chữ cuối cùng, Lưu Phúc gần như gầm lên.
Cả người Lưu Tuyết Kiện run rẩy, cuối cùng chỉ đành lùi lại.
Nhưng một giây sau, ánh mắt lạnh lùng khát máu của hai ông cháu đều dừng trên người Dương Chấn.
“Anh hại tôi quá thảm, tôi thề, hôm nay nhất định phải tự tay vặn gãy cổ anh!”
Lưu Tuyết Kiện siết chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, mặc cho máu chảy ra, hai mắt anh ta đỏ ngầu, giọng nói trầm thấp phát ra từ yết hầu.
Tuy Lưu Phúc không nói gì, nhưng ánh mắt tràn ngập sát cơ đó đã biểu hiện tất cả.
Rất rõ ràng, vòng thi đấu này, Lưu Tuyết Kiện nhất định bị loại.
Dương Chấn cười lạnh lùng, lười để ý hai người.
Giám khảo nể mặt Lưu Phúc, cũng không dạy dỗ Lưu Tuyết Kiện, mà trực tiếp dẫn những người tiến hành kiểm tra đan dịch của mỗi một vị luyện đan sư tinh luyện.
Qua gần nửa tiếng, cuối cùng cũng tới lượt mười luyện đan sư cuối cùng bên phía Dương Chấn.
Người được kiểm tra đầu tiên chính là Lưu Phúc tiếng tăm lừng lẫy.
“Thuật luyện đan của Lưu tông chủ vẫn cao siêu như thế, cuộc tranh bá thần đan lần nào cũng có thể lọt vào vòng trong, đan dịch tinh luyện trong lần này cũng lọt vào vòng tiếp theo, hạng mười hai”