Vừa rồi, Dương Chấn không phải lười đếm xỉa tới Lưu Tuyết Kiện, mà là anh nhìn thấy Hoàng Vĩnh Xương hai ngày trước bị anh đánh gãy hai chân ở trong trăm luyện đan sư thành công lọt vào vòng tiếp theo.
Hoàng Vĩnh Xương của hiện nay ngồi trên xe lăn được đồ đệ đẩy đi tham gia cuộc thi, cho dù thành công vượt qua vòng thi đấu thứ nhất, nhưng sắc mặt của ông ta lại rất u ám, không còn sự kiêu ngạo của ngày trước.
Rõ ràng, mất đi đôi chân đã tạo thành đả kích không nhỏ đối với nội tâm của ông ta.
Khi Dương Chấn thu hồi ánh mắt, lúc này Hoàng Vĩnh Xương mới đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt hình như đang nhìn ông ta.
Ông ta vô thức quay đầu, dựa vào cảm giác vừa rồi, dĩ nhiên ông ta nhìn thấy Dương Chấn đã quay đầu đi.
Ngay lập tức, Hoàng Vĩnh Xương giật bắn người, suýt nữa ngã cắm đầu từ trên xe lăn.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng của Dương Chấn, cơ thể của ông ta không kiểm soát được mà run rẩy sợ hãi.
Hoàng Vĩnh Xương chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, hô hấp cũng có chút khó khăn, không nhịn được mà thảng thốt nói: “Vậy mà là tên khốn này, cậu ta thế mà cũng tới tham gia cuộc tranh bá thần đan...
Dần dần, sự sợ hãi trong ánh mắt của ông ta cũng biến thành hận ý và sát cơ nồng đậm.
Nhưng lúc này, Dương Chấn sớm đã không nhìn ông ta nữa, mà di chuyển ánh mắt sang nhìn Lưu Tuyết Kiện đang hống hách ở bên cạnh.
Lưu Tuyết Kiện tưởng Dương Chấn chuẩn bị xin lỗi anh ta, nhất thời đắc ý quên hình.
Anh ta cố ý ghé đầu lại gần Dương Chấn, mỉa mai nói: “Sao hả? Bây giờ biết sợ rồi hả? Tôi có thể cho anh một cơ hội tha cho anh không chết, sau khi kết thúc cuộc thi đấu ngày hôm nay, anh giúp tôi đưa cô gái bên cạnh anh vừa nãy tới bên cạnh tôi...
Không đợi Lưu Tuyết Kiện nói xong, Dương Chấn đột nhiên mở miệng cắt ngang: “Vậy nếu tôi có thể tiếp tục hoàn thành vòng thi đấu tiếp theo thì sao?”
Lưu Tuyết Kiện bỗng sững người: “Hửm?"
Một lát sau, Lưu Tuyết Kiện mới phản ứng lại, Dương Chấn trực tiếp phớt lờ những lời đằng sau của anh ta, mà trả lời thẳng câu đầu tiên anh ta nói vừa rồi.
“Chỉ dựa vào anh? Còn muốn tiếp tục lọt vào vòng trong? Ha ha ha... Anh còn chưa tỉnh ngủ à?”
Lưu Tuyết Kiện bỗng mỉa mai nói, anh ta căn bản không tin Dương Chấn có thể tiếp tục hoàn thành vòng thi đấu.
Sau đó, anh ta bèn nói: “Chỉ cần anh có thể tiếp tục hoàn thành vòng thi đấu tiếp theo, tôi quỳ tại đây gọi anh là ông nội!”
Sau đó, ánh mắt của anh ta chợt lạnh đi: "Có điều, nếu anh bị loại, vậy thì chỉ có hai con đường, con đường thứ nhất là nghĩ cách ngoan ngoãn đưa cô gái đó lên giường của tôi, mà con đường còn lại chính là chết!”
“Được!”
Trong miệng Dương Chấn lạnh lùng nói ra một chữ.
Lưu Tuyết Kiện vốn muốn hống hách thêm vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Dương Chấn lúc này, anh ta cảm thấy miệng như bị dính lại, cuối cùng không dám nói một chữ, vội vàng rời đi.
Dương Chấn cười lạnh, cũng định dạy dỗ tên này một trận.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ hai cũng bắt đầu.
Số bàn trước đó bày các loại dược liệu quý, lúc này chỉ để lại một trăm chiếc, bên trên để dược liệu mà Thần Đan Tông bọn họ chọn ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!