“Bụp bụp bụp...
Tông chủ đó ra sức dập đầu trước Dương Chấn, trán lập tức chảy máu không ngừng.
Ông ta vừa dập đầu vừa không quên cầu xin: “Vị tiểu gia này, tôi biết sai rồi, tôi không nên tin lời nói dối của những tên khốn đó, tôi là nhất thời manh động, tôi thật sự biết rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi bảo đảm sau này không tới Lôi Thiên Tông gây sự nữa, tôi cho cậu hết tất cả mọi thứ của tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi...”
Mấy chục đệ tử và một tông chủ có thực lực tương đương ông ta đi chung lũ lượt bị miểu sát, lúc này ông ta đâu còn để tâm tới thể diện gì nữa, thấp hèn như
chó.
“Trước đó từng cho các người cơ hội rời đi, bây giờ mới biết hối hận!”
Dương Chấn hừ lạnh đầy khinh thường.
“Muộn rồi!”
Anh vừa dứt lời, tông chủ quỳ xuống đất van xin, cơ thể cũng lập tức ngã xuống.
Lôi Chấn Thiên vội đi tới, nhưng đứng ở trước mặt Dương Chấn, nhất thời lắp bắp không biết nên nói gì.
Lúc này, Dương Chấn lại nói: “Các người còn không đi, là chuẩn bị đi chết giống bọn họ à?”
Nghe thấy lời này, Lôi Chấn Thiên mặt mày méo mó, các đệ tử của Lôi Thiên Tông cũng rất sợ hãi.
“Tên này bị sao thế? Lẽ nào anh ta muốn giết cả chúng ta sao?”
“Tuy anh ta rất lợi hại nhưng cũng không nên làm như thế, Lôi Thiên Tông chúng ta đâu có đắc tội với anh ta, ngay cả tông chủ đại nhân vì bảo vệ anh ta còn đắc tội với nhiều tông môn của thành Thanh Long.
“Tôi thấy anh ta giết người đỏ mắt, bây giờ nhìn thấy ai cũng muốn giết hết, anh ta thật vô tình vô nghĩa, uổng công tông chủ chiếu cố anh ta như thế, đồ vong ơn bội nghĩa!”
Các đệ tử của Lôi Thiên Tông lập tức nhỏ giọng nói chuyện, nói những điều bất mãn đối với Dương Chấn.
“Tất cả im miệng cho tôi!”
Lôi Chấn Thiên quay đầu tức giận quát các đệ tử ở đằng sau, tuy tiếng của những đệ tử đó rất bé nhưng với thính giác của những cường giả như bọn họ cực kỳ tốt.
Ông ta cũng không biết Dương Chấn có ý gì, nhưng lúc này các đệ tử của tông môn dám nói Dương Chấn như thế, hoàn toàn là tìm chết, không xử lý ổn sẽ dẫn tới họa diệt môn.
Các đệ tử nghe thấy tiếng quát thì bị dọa rùng mình, lũ lượt cúi đầu, ý thức được sai lầm vừa rồi.
Lôi Chấn Thiên thở dài, cẩn thận dè dặt nói với Dương Chấn: “Cậu Dương, cảm ơn cậu giúp Lôi Thiên Tông chúng tôi giải quyết những kẻ địch này!”
“Có điều, bọn họ không phải là thế lực mạnh nhất của thành Thanh Long, sau lưng Hoàng Vĩnh Xương còn có nhiều tông môn mạnh hơn, bọn họ sẽ không dễ dàng tha cho cậu.”
“Trừ hai tông môn vừa rồi ra, đẳng trước còn có mấy tông môn cũng tới, chắc lát nữa sẽ có nhiều cường giả hơn tới đây, nếu bọn họ liên thủ, nói không chừng
sẽ kêu gọi phần lớn các cường giả của thành Thanh Long liên thủ với nhau.”
“Vậy nên cậu vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này đi!”
Tuy thời gian quen biết giữa Dương Chấn và Lôi Chấn Thiên chưa lâu, nhưng anh cũng hiểu được con người của Lôi Chấn Thiên, coi như là kiểu rất trượng nghĩa, hỗ trợ hết mình vì anh em tốt.
Anh biết lúc này Lôi Chấn Thiên không phải sợ anh mang tới rắc rối cho Lôi Thiên Tông, mà là lo lắng cho an nguy của anh.
Dương Chấn cười nhạt: “Nếu tôi đi rồi, vậy ông thì sao? Lôi Thiên Tông của các người sẽ phải làm sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!