CHƯƠNG 314: THÔNG ĐIỆP CUỐI CÙNG.
Vẻ mặt Chu Kim Hảo trông bình tĩnh, nhưng trên thực tế, nội tâm bà ta cực kỳ bất an.
Mà Tần Nhã, trên mặt lại mang chút do dự.
Vốn không phải cô đang hoài nghi cái gì, mà là có một loại cảm giác không đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì cô lại nghĩ không ra.
Thấy Tần Nhã rất lâu cũng không trả lời, trong lòng Chu Kim Hảo có chút sốt sắng, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng thương tâm buồn bã.
Bà ta lắc lắc đầu, đôi mắt đỏ bừng mà nói: “Xem ra, con vẫn không tin mẹ! Nhưng không sao hết, mẹ có thể hiểu, tuy mẹ bị ép ra tay với ba con, nhưng đây chính là sự thật, là mẹ tự làm tự chịu!”
Nói xong, nước mắt bà ta chảy ra.
“Mẹ, không có, mẹ là bà ngoại của Tiếu Tiếu, sao con có thể không yên tâm mẹ chứ?”
Tần Nhã vội vàng kéo lấy tay của Chu Kim Hảo, giải thích: “Chỉ là khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, con có chút không yên tâm, không liên quan gì đến mẹ đâu.”
“Nói như vậy, con đồng ý để mẹ đi đón Tiếu Tiếu rồi?”
Chu Kim Hảo lập tức mừng rỡ, lau đi nước mắt, kích động mà hỏi.
Tần Nhã mỉm cười nói: “Đương nhiên, mẹ, nếu đã như vậy thì hôm nay làm phiền mẹ đi đón Tiếu Tiếu nha.”
“Được, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đưa Tiếu Tiếu bình an vô sự về cho con.” Chu Kim Hảo kích động mà nói.
Có sự đồng ý của Tần Nhã, Chu Kim Hảo vội vàng rời khỏi.
Đồng thời, nội tâm bà ta mang máng có chút kích động, cảm giác vô cùng kích thích.
Vừa rời khỏi bệnh viện, Chu Kim Hảo liền gọi một cuộc điện thoại: “Ngài Mạnh, bây giờ tôi sẽ đến nhà trẻ Lam Thiên để đón con gái của Dương Chấn, ông mau phái người đến nhà trẻ đón người đi.”
“Được!”
Bên đầu dây kia, sau khi Mạnh Thiên Kiêu cúp điện thoại, vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên điên cuồng cười lên: “Không ngờ, nhanh như vậy mà đã có thể báo thù rửa hận rồi! Dương Chấn, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”
Nói xong, ông ta đích thân lái xe đi về phía nhà trẻ Lam Thiên.
Giang Châu, nhà trẻ Lam Thiên.
Lúc này, chính là giờ đón con, ở cửa nhà trẻ, xếp hàng dài, toàn bộ đều là các phụ huynh đến đón con.
Đa số trong đó là ông bà của các bé, Chu Kim Hảo cũng ở trong đó, nội tâm mang máng có chút kích động.
Kể từ khi Tần Đại Quang bắt đầu trở thành người thực vật, bà ta luôn nơm nớp lo sợ, sợ chuyện của mình bại lộ.
Hôm nay, bà ta cuối cùng cũng đợi được cơ hội.
Chỉ cần giao Tiếu Tiếu cho Mạnh Thiên Kiêu, Dương Chấn sẽ chết là cái chắc, đến lúc đó sẽ không có ai có thể ngăn bà ta giết Tần Đại Quang nữa.
“Bà ngoại!”
Rất nhanh, đã đến phiên Chu Kim Hảo đón bé, khi Tiếu Tiếu nhìn thấy bà ta, vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng chạy lên trước ôm lấy Chu Kim Hảo: “Bà ngoại, Tiếu Tiếu rất lâu rồi chưa gặp bà, Tiếu Tiếu nhớ bà lắm!”
Cô giáo nhà trẻ là lần đầu tiên gặp Chu Kim Hảo, nhưng nhìn thấy bộ dạng thân thiết của Tiếu Tiếu với Chu Kim Hảo, cô ta cũng không có bất kỳ hoài nghi gì, để bà ta đưa Tiếu Tiếu đi.
Trong khoảng thời gian này, Tiếu Tiếu đều được người khác đưa đón chăm sóc, mà Chu Kim Hảo cũng luôn ở bệnh viện, tìm cơ hội ra tay với Tần Đại Quang, Tiếu Tiếu đích thực đã rất lâu rồi chưa gặp bà ta.
Lúc này nhìn thấy bà ngoại, Tiếu Tiếu vô cùng mừng rỡ.
Chu Kim Hảo nhìn cô bé nhỏ ôm chặt lấy mình, nội tâm có chút không nỡ.
Nhưng sự không nỡ này, cũng chỉ là một chốc thoáng qua.
Dù sao, mình vốn không phải là bà ngoại ruột của Tiếu Tiếu.
“Bà ngoại cũng rất nhớ Tiếu Tiếu!”
Khuôn mặt Chu Kim Hảo nở đầy nụ cười, kéo tay Tiếu Tiếu nói: “Bà ngoại đưa cháu đến một nơi rất vui để chơi, có được không?”
Tiếu Tiếu nghe thấy sắp được đi chơi, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự kích động: “Dạ được! Dạ được! Bà ngoại, cháu muốn đi khu vui chơi.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần Tiếu Tiếu ngoan ngoãn nghe lời thì bà ngoại sẽ đưa cháu đến khu vui chơi.” Chu Kim Hảo mỉm cười híp mắt nói.
Nói xong, bà ta còn nhìn đông ngó tây, cố gắng tìm kiếm hình bóng của Mạnh Thiên Kiêu.
“Bà ngoại, sao chúng ta còn chưa đi nữa?”
Ở cửa nhà trẻ, đợi cả 10 phút, Tiếu Tiếu có chút nghi hoặc mà hỏi.
Mạnh Thiên Kiêu vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Chu Kim Hảo đã rất sốt sắng.
“Giục cái gì mà giục? Chúng ta không phải đang đợi xe sao?”
Tâm trạng đang bức bối, Chu Kim Hảo đột nhiên tức giận quát một tiếng.
Tiếu Tiếu vội vàng ngậm miệng lại, đôi mắt ngấn lệ, muốn khóc, mà lại sợ Chu Kim Hảo.
“Tôi đã đợi ông 20 phút rồi, sao ông còn chưa tới nữa?”
Chu Kim Hảo gọi cho Mạnh Thiên Kiêu, bực bội mà nói.
“Năm phút nữa!”
Mạnh Thiên Kiêu trả lời một câu liền cúp máy.
“Mẹ đợi ai mà 20 phút thế?”
Chu Kim Hảo còn chưa được đặt điện thoại xuống, thì một thanh âm quen thuộc chợt vang lên đằng sau bà ta.
Nghe thấy thanh âm này, lông tóc toàn thân Chu Kim Hảo đều dựng đứng lên, nội tâm hoảng sợ đến cực điểm.
“Ba ơi!”
Nghe thấy giọng nói của Dương Chấn, vẻ mặt Tiếu Tiếu đầy sự kích động, trực tiếp xông tới, bổ vào lòng của Dương Chấn.
“Tiếu Tiếu, có nhớ ba không?”
Dương Chấn bế lấy Tiếu Tiếu, khuôn mặt đầy sự sủng nịch.
“Nhớ ba lắm! Còn có mẹ và dì út nữa, ông ngoại và bà ngoại, Tiếu Tiếu đều nhớ hết!”
Tiếu Tiếu ôm chặt lấy cổ của Dương Chấn, chỉ là hồi nãy bị Chu Kim Hảo quát, đôi mắt vẫn còn có chút ướt nhoè.
Dương Chấn sao có thể bỏ qua chi tiết này được?
“Dương…Dương Chấn, sao cậu lại tới rồi?
Chu Kim Hảo lắp bắp mà nói, thanh âm đều đang run rẩy.
Dương Chấn híp mắt lại nhìn Chu Kim Hảo, giễu cợt mà hỏi: “Mẹ nhìn thấy tôi, hình như là rất sợ thì phải? Là làm chuyện gì trái lương tâm, nên chột dạ sao?”
“Tôi…tôi sợ cậu làm gì chứ?”
Vẻ mặt Chu Kim Hảo rất không tự nhiên, vội vàng lấy điện thoại ra, giả bộ nhìn một cái nói: “Tôi gọi xe mà sao còn chưa tới nữa?”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng, không nói gì mà bế Tiếu Tiếu đi.
“Ba ơi, bà ngoại nói muốn đưa con đi khu vui chơi.”
Vừa lên xe, Tiếu Tiếu đột nhiên mở miệng nói.
Dương Chấn híp mắt nhìn Chu Kim Hảo một cái, ánh mắt Chu Kim Hảo lập loè tránh né, căn bản không dám đối mắt nhìn nhau với Dương Chấn, nội tâm đã hoảng loạn đến cực điểm, cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Tiếu Tiếu ngoan, khoảng thời gian này ba mẹ đều rất bận, không có thời gian đưa con đi khu vui chơi, đợi bệnh của ông ngoại khỏi rồi, ba đưa con đi khu vui chơi, có được không?”
Lúc Dương Chấn nhìn Tiếu Tiếu, trong ánh mắt chỉ có sự sủng nịch.
“Dạ, vậy chúng ta móc nghoéo!” Tiếu Tiếu giơ ngón út ra.
Dương Chấn có chút khóc không được mà cười cũng không xong, nhưng vẫn giơ ngón út ra móc nghoéo với Tiếu Tiếu.
Bởi vì đã rất lâu chưa gặp ba với mẹ, nên trên đường đến bệnh viện, Tiếu Tiếu rất vui vẻ, luyên thuyên mãi như một con chim nhỏ, không ngừng nói về chuyện ở nhà trẻ.
Tiếng chuông điện thoại của Chu Kim Hảo đột nhiên reo lên.
Tâm trạng vốn đã thấp thỏm, vừa nhìn thấy số điện thoại gọi đến, Chu Kim Hảo suýt nữa đã hồn bay mất vía, vội vàng cúp máy.
Chỉ là, bà ta vừa cúp máy, Mạnh Thiên Kiêu lại gọi điện thoại đến, bà ta lại cúp.
Lần này, Mạnh Thiên Kiêu không còn gọi đến nữa, nhưng hiển nhiên đã biết, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Mẹ vợ có nhiều người gọi đến thật đó!”
Dương Chấn đang lái xe, đột nhiên mỉa mai mà nói.
“Chỉ là điện thoại của mấy người giới thiệu mua bán bất động sản thôi, điện thoại đều được tự động đánh dấu các quảng cáo bán hàng mà.” Chu Kim Hảo rất chột dạ mà nói.
Dương Chấn càng như vậy thì nội tâm bà ta càng sợ hãi.
Dương Chấn cũng không định truy cứu, chỉ là mỉa mai một câu, rồi không nói gì nữa, lái xe thẳng đến bệnh viện.
“Các người lên trước đi, tôi đi mua chút đồ.”
Dương Chấn vừa dừng xe, Chu Kim Hảo vứt lại một câu xong, liền vội vàng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hoảng loạn rời đi của bà ta, trong mắt Dương Chấn mang đầy sự lạnh lùng nghiêm nghị: “Rất nhanh, thì tất cả những chuyện bà làm, đều sẽ bại lộ!”
Nói xong, Dương Chấn bế lấy Tiếu Tiếu, đi đến phòng bệnh của Tần Đại Quang.
Tiếu Tiếu vốn không biết Tần Đại Quang bị làm sao hết, nhưng có thể gặp được Tần Nhã, bé vẫn vô cùng vui.
Khoảng thời gian này Tần Nhã luôn ở bệnh viện, cũng vô cùng lo lắng, có thể gặp được con gái, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Ở bên kia, Chu Kim Hảo gọi ngay vào số của Mạnh Thiên Kiêu, giải thích sự tình một phen.
“Đồ ngu!”
Mạnh Thiên Kiêu tức giận gào lên: “Tôi không tới, bà không biết tự mình bắt xe rời khỏi nhà trẻ trước à?”
“Ông hét lên với tôi làm gì? Không lẽ tôi muốn gặp phải thằng khốn đó lắm chắc?” Chu Kim Hảo vô cùng tức giận.