CHƯƠNG 291: BÀ TA CÒN SỐNG
Dương Chấn của lúc này, đâu còn sự huy hoàng của cậu chủ của nhà họ Mạnh nữa?
Giống như con chó chết, bị Dương Chấn giẫm dưới chân.
Lý do Dương Chấn đến nhà họ Mạnh, chính là vì để tìm thi thể của Chu Kim Hảo.
Người chết rồi, đã mang tới tổn thương rất lớn cho Tần Nhã và Tần Yên, nếu ngay cả thi thể cũng không có, bọn họ sao có thể chấp nhận.
“Tôi đã nói, bà ta đã chết rồi, thi thể cũng bị lấy đi cho chó ăn rồi!”
Mạnh Huy cắn răng nói.
Hiện nay, nhà họ Mạnh đã hoàn toàn vứt bỏ anh ta, mà anh ta muốn có lại được sự huy hoàng trước đây, vậy chỉ có một hy vọng.
Đó chính là Chu Kim Hảo!
“Anh thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã như thế, vậy thì đừng trách tôi lòng dọa tàn nhẫn!”
Ánh mắt của Dương Chấn dần dần trở nên sắc bén, một cỗ hàn ý, lập tức bảo trùm Mạnh Huy.
“Anh muốn làm cái gì?”
Mạnh Huy có loại dự cảm rất không tốt.
Lúc này, người đối diện với anh ta, giống như căn bản không phải là con người, mà là một dã thú thời Hồng Hoang.
Ánh mắt của Dương Chấn, giống như muốn xé xác anh ta ra.
Một cỗ kinh sợ mãnh liệt, phủ khắp toàn thân.
“Rắc!”
Một cước Dương Chấn hạ xuống, thuận theo một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, tay phải của Mạnh Huy đã bị Dương Chấn giẫm mạnh dưới đất, dùng sức đè nghiến.
“Á~”
Sau đó, từ chỗ sâu trong cổ họng của Mạnh Huy, bỗng phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
Cả trang viên của nhà họ Mạnh, đều là tiếng gào thảm thiết của Mạnh Huy, ai cũng có cảm giác sởn tóc gáy.
Khi chân của Dương Chấn lấy ra, cả bàn tay phải của Mạnh Huy đã máu thịt mơ hồ hết cả.
Lực lượng của Dương Chấn mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp giẫm nát bét tay phải của Mạnh Huy, cho dù kịp thời đưa tới bệnh viện, sợ rằng cũng không thể cứu được.
“Nói, thi thể của Chu Kim Hảo ở đâu?”
Giọng nói của Dương Chấn lần nữa vang lên, mà chân của anh, lại giẫm lên tay trái của Mạnh Huy.
Chỉ cần anh dùng sức, Mạnh Huy sẽ hoàn thành trở thành một người tàn phế, thậm chí có khả năng vì điều này mà cắt tay.
Xung quanh đều là người, nhìn thấy một màn này, đều có loại run rẩy đến từ sâu trong linh hồn.
Dương Chấn lúc này, giống như một ác ma đến từ địa ngục.
Cho dù là Hàn Khiếu Thiên, trong lòng cũng tràn ngập sửng sốt, ông ta vốn chưa từng nghĩ sẽ điều tra bối cảnh của Dương Chấn, cho nên mọi thứ đối Dương Chấn đều không hề biết gì.
Hôm nay, ông ta ở trên người Dương Chấn lại cảm nhận được cảm giác giống như đã từng quen.
Con người xử thế, không kiêu không hèn.
Động thủ rồi thì không chút lưu tình.
Đây thật sự là khí chất của một người trẻ tuổi chưa tới 30 tuổi có thể có sao?
Cảm nhận được chân giẫm trên tay trái của mình, trong lòng Mạnh Huy kinh sợ đến cực điểm.
Tay phải đã gãy nát, khiến anh ta cảm nhận được sự đau đớn cực điểm, anh ta cảm thấy ý thức của mình đều có hơi mơ hồ rồi.
Nhưng một khi nói sự thật với Dương Chấn, anh ta sau này sẽ không thể trở mình được nữa.
“Anh, anh, anh Dương, những gì tôi đều là sự thật, Chu Kim Hảo đã chết rồi, thi thể đều cho chó ăn rồi.”
Mạnh Huy lắp bắp nói, thái độ cũng cung kính hơn nhiều.
Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Anh không có nói thật!”
Lời vừa dứt, chân của anh bỗng dừng sức, sau đó lại là một tiếng xương vỡ vụn vang lên một cách giòn tan, tay trái của Mạnh Huy, cũng hoàn toàn trở thành một người tàn phế.
Anh ta trợn hai mắt, đau đến đến mức trực tiếp hôn mê.
“Dương Chấn, cậu không khỏi quá đáng quá sao?”
Vào lúc này, một bóng người trung niên, từ trong đám đông của nhà họ Mạnh đi ra, mặt mày vô cùng phẫn nộ nhìn Dương Chấn.
“Quá đáng sao?”
Khôi miệng của Dương Chấn hơi cong lên, lộ ra độ cong sắc lạnh: “Tôi còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn, ông muốn xem không?”
“Cậu…”
Người trung niên lập tức nghẹn lời, trên mặt giăng đầy sự tức giận.
“Khi anh ta giết hại mẹ vợ của tôi, sao không nghe nhà họ Mạnh có ai nói anh ta quá đáng chứ? Tôi chỉ là giẫm nát hai tay của anh ta rồi sao?”
Khí thế của Dương Chấn bỗng bùng lên, vẻ mặt tức giận nói: “Thu lại sựcao ngạo của ông lại, ở trong mắt tôi, nhà họ Mạnh cái gì cũng không phải!”
“Đương nhiên, nếu nhà họ Mạnh muốn trả thù, cứ việc tới, Dương Chấn tôi đều tiếp!”
Dương Chấn thật sự rất tức giận, vốn dĩ còn ôm vài phần hy vọng, chỉ cần không thấy thi thể của Chu Kim Hảo, mọi chuyện đều có khả năng.
Nhưng hiện nay, Mạnh Huy đều bị anh giẫm nát hai tay, vẫn không chịu mở miệng, điều này khiến anh cảm thấy hy vọng càng lúc càng mù mịt.
“Mạnh Thiên Kiêu, ngay cả ba của ông cũng chọn từ bỏ Mạnh Huy rồi, ông còn nhảy ra làm cái gì?”
Hàn Khiếu Thiên nhìn người trung niên nói: “Tôi hôm nay ở trước mặt nói lời không hay trước, chỉ cần nhà họ Mạnh dám động thủ với Dương Chấn, vậy thì khai chiến!”
Sắc mặt của Mạnh Thiên Kiêu âm trầm đến cực điểm, không để ý tới Hàn Khiếu Thiên, mà nhìn sang Dương Chấn: “Cậu bây giờ cho dù giết Mạnh Huy, cũng không thể thay đổi sự thật mẹ vợ cậu đã chết rồi!”
“Người chết không thể sống lại, tôi chỉ có thể nói đáng tiếc! Vì con trai của tôi, tôi có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của cậu, chỉ cần cậu có thể tha cho nó!”
Thái độ của Mạnh Thiên Kiêu vô cùng chân thành, đối với ông ta mà nói, chỉ cần có thể cứu được Mạnh Huy, bỏ ra cái giá như nào cũng được.
Dương Chấn lúc này mới biết, thì ra ông ta là ba của Mạnh Huy, chẳng trách sẽ đứng ra.
“Được!”
Dương Chấn đột nhiên khôi hài nói.
“Thật sao? Cậu muốn như thế nào?”
Mạnh Thiên Kiêu bỗng vui mừng, giống như nhìn thấy hy vọng.
Khóe môi của Dương Chấn nhếch lên, cười xấu xa: “Tôi muốn ông, tận tay kết liễu anh ta!”
“Cậu đùa tôi?”
Mạnh Thiên Kiêu bỗng nổi giận.
“Cút!”
Dương Chấn tức giận quát: “Nếu ai còn dám cầu tình, tôi bây giờ giết Mạnh Huy!”
Mạnh Thiên Kiêu mặt mày vô cùng phẫn nộ, vừa rồi tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của Dương Chấn, ông ta rất rõ, Dương Chấn là thật sự dám giết Mạnh Huy.
Dương Chấn đưa tay bóp huyệt đạo trên người Mạnh Huy, Mạnh Huy vừa mới hôn mê, bỗng lập tức mở mắt ra.
Rất nhanh, một sự đau đớn mãnh liệt, thân thể cuộn lại, anh ta lần nữa kêu lên.
“Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, thi thể của Chu Kim Hảo, rốt cuộc đang ở đâu?”
Thần sắc của Dương Chấn, bỗng rất bình tĩnh: “Nếu câu trả lời không thể khiến tôi hài lòng, vậy tôi, chỉ có thể giết anh!”
Hôm nay, anh đã mất kiểm soát quá nhiều, đối với anh mà nói, đây không phải là một chuyện tốt.
Nghe vậy, Mạnh Huy dường như đều quên hết đau đớn, mặt mày vô cùng sợ hãi nói: “Tôi, tôi, tôi thật sự…”
“Mạnh Huy! Nói thật!”
Mạnh Thiên Kiêu tức giận nói.
Đối với con trai của mình, ông ta rất rõ, Mạnh Huy muốn nói cái gì.
Ông ta rất rõ, đây là câu hỏi cuối cùng của Dương Chấn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Mạnh Huy, đợi câu trả lời của anh ta.
Mặt mày Mạnh Huy vô cùng vặn vẹo, thấy hai tay đã bị phế bỏ hoàn toàn, trong mắt của anh ta tràn ngập thù hận.
Vốn dĩ, anh ta cho rằng chỉ cần mình không nói tung tích của Chu Kim Hảo, Dương Chấn sẽ không giết anh ta, nhưng bây giờ mới hiểu, nếu còn không nói thật, anh ta thật sự sẽ chết.
Nhưng một khi nói ra tung tích của Chu Kim Hảo, cả đời này của anh ta đều sẽ hủy hoại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Dương Chấn không có thúc giục, yên lặng chờ đợi câu đáp lại của Mạnh Huy.
“Nếu tôi nói ra sự thật, anh có thể tha cho tôi sao?” Mạnh Huy bỗng hỏi.
“Anh cho rằng, bây giờ còn có lượt trả giá với tôi sao?” Dương Chấn nheo mắt.
“Nếu đã không thể bảo đảm được sống, tôi tại sao phải nói cho anh biết sự thật chứ?”