CHƯƠNG 254: KHOAN KHOÁI TRONG LÒNG
Chuyện ở bên này vốn đã là tiêu điểm của cả nhà hàng, sự xuất hiện của Dương Chấn, lập tức thu hút không ít ánh mắt. Khi nữ phục vụ nhìn thấy Dương Chấn, vẻ mặt kinh ngạc: “Dương Chấn!”
Nữ nhân viên này chính là Hạ Hà. Lúc này, đôi mắt cô ta ửng đỏ, nước mắt cuồn cuộn trong khoé mắt. Cô ta, chính là một cô gái quý báu, xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện.
“Trên quần áo của cô không dính lấy một giọt súp mà lại muốn bạn tôi bồi thường, có quá đáng quá rồi không?” Dương Chẩn lạnh lùng nhìn Nguy Minh Nguyệt, người phụ nữ này, thật là khiến người ta chán ghét. Anh đã nhìn thấy, chỉ có chỗ đặt đĩa là bị toé một tí nước súp thôi, còn quần áo của Nguy Minh Nguyệt, căn bản là chả sao.
Mà người thanh niên soái khí ngồi đối diện Nguy Minh Nguyệt, ánh mắt dâm tục, cứ mãi nhìn Hạ Hà.
Rất nhanh, Dương Chấn đã hiểu ra là chuyện gì rồi.
Rõ ràng là Nguy Minh Nguyệt thấy Hạ Hà có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, ngay cả người bạn nam của mình cũng bị thu hút, cho nên lòng sinh đố kỵ, cố ý kiếm chuyện với Hạ Hà.
“Là anh!”
Nguy Minh Nguyệt lúc này cũng nhận ra Dương Chấn, sự tức giận trên mặt dần dần hiện lên. Người phụ nữ này, là cô chủ cả nhà họ Nguy trong bốn gia tộc Giang Châu. Lần trước ở cửa phòng đấu giá Mạnh Ký, Nguy Minh Nguyệt cố kéo lấy Dương Chấn, giả làm bạn trai cô ta để thoát khỏi Mạnh Xuyên của nhà họ Mạnh Thành phố.
Kết quả bị Dương Chấn từ chối, sau khi thẹn quá hoá giận, thì vu nhọ Dương Chân muốn giở trò lưu manh với cô ta.
Mà Mạnh Xuyên lại đang theo đuổi Nguỵ Minh Nguyệt, lập tức ghi hận Dương Chấn. Hôm nay, là lần thứ hai Dương Chấn gặp người phụ nữ này.
“Cô Nguy, cô quen với ngài đây sao?” Quản lý nhà hàng cẩn thận dè dặt mà hỏi. Nguy Minh Nguyệt liền đáo đôi con người qua, tức giận quát: “Nguỵ Minh Nguyệt tôi có thân phận gì? Có thể quen với loại rác rưởi này sao?”
“Nhà hàng các người làm ăn gì vậy? Bây giờ đã trở thành nơi chứa rác rồi sao?”
“Đầu tiên là nhân viên phục vụ làm bẩn chiếc áo choàng Chanel của tôi, sau đó lại có một tên nghèo hèn đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu truyền ra ngoài thì không sợ bị cười khinh sao?”
“Bây giờ, hoặc là bảo bọn họ ăn cơm dưới đất, rồi cút ra khỏi tầm mắt của tôi, hoặc là bảo bọn họ đền chiếc áo choàng Chanel cho tôi!” Nguy Minh Nguyệt dạy dỗ quản lý nhà hàng một trận, nhưng hàm ý, toàn bộ đều là sỉ nhục Dương Chẩn.
Nói xong, cô ta lại bưng một đĩa đồ ăn còn thừa lên, đổ lên phần cơm ở dưới đất kia, vẻ mặt mỉa mai nói: “Chỉ ăn cơm không, chắc các người cũng không ăn nổi, thêm chút đồ ăn, mùi vị hẳn sẽ không tồi, cùng ăn đi!”
Vẻ mặt Hạ Hà đầy sự hoảng loạn, cô ta tuy không biết Nguy Minh Nguyệt là ai, nhưng nhìn bộ dạng của quản lý nhà hàng, thì cũng biết bối cảnh của Nguy Minh Nguyệt rất mạnh rồi.
Cô ta đã làm phiền Dương Chấn rất nhiều lần rồi, thật sự rất lo vì mình mà sẽ liên lụy Dương Chấn đắc tội đại nhân vật.
“Dương Chấn, đây là chuyện của tôi, không có liên quan đến anh, anh mau đi đi!” Hạ Hà sốt sắng mà thúc giục. Một người phụ nữ ngốc nghếch lương thiện, chỉ muốn một mình gánh vác tất cả.
“Đi? Đi đâu? Cô Nguỵ bố thí cơm cho các người còn chưa ăn nữa mà! Cậu ta dám đi một bước thử coi!” Vẻ mặt quản lý nhà hàng đầy uy hiếp.
“Quản lý, chuyện này không có liên quan gì đến bạn tôi, cầu xin ông cho anh ấy đi trước, có được không?” Khuôn mặt Hạ Hà mang đầy sự khẩn cầu, nước mắt cuồn cuộn trong khoé mắt, nhưng bị cô ta kiên cường nhẫn nhịn, không để một giọt lệ nào rơi xuống. Rất nhiều khách đến nhà hàng ăn cơm đều không nhìn nổi nữa, nhưng sau khi biết thân phận của Nguy Minh Nguyệt, không ai dám nói giúp câu nào.
Nguy Minh Nguyệt đắc ý, ngồi ở đó, ánh sáng lạnh lập loè ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt.
Lần trước ở cửa phòng đấu giá Mạnh Ký, Dương Chấn từ chối cô ta, đối với cô ta mà nói, là sự sỉ nhục lớn nhất.
Vốn dĩ luôn ghim Dương Chấn, không ngờ để cô ta gặp phải ở đây rồi. Cô ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dương Chấn. Đôi con ngươi sắc bén của Dương Chấn chợt híp lại, nhìn về phía quản lý nhà hàng: “Ông nói, chúng tôi phải ăn cơm mà các người đã giẫm qua?”
“Đậu! Mẹ nó cậu bị điếc sao?” Quản lý nhà hàng quát: “Không sai, chỉ cần các người ăn hết cơm dưới đất thì tôi sẽ thả các người đi!” Có Nguỵ Minh Nguyệt chống lưng cho ông ta, ông bây giờ chả sợ gì hết. Ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt của Dương Chẩn lấp loé lên hai cục lửa giận, đột nhiên sải bước đi về phía quản lý nhà hàng.
“Cậu muốn làm gì?” Thấy Dương Chấn đi về phía mình, quản lý nhà hàng đột nhiên kinh hoảng, vội vàng lớn tiếng gào lên.
“Dương Chấn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!