Chương 2289:
Thượng Quan Hoàng cũng tiếp lời: ‘Không sai, cậu Chấn có thể đến tham dự tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm vốn dĩ là chuyện vui, tôi nghĩ dù là tiền bối Diệp Lâm cũng sẽ không nói gì đúng không?”
Bốn Hoàng tộc lớn ngoài bản thân Hoàng tộc họ Diệp ra, Hoàng tộc Thượng Quan và họ Long đều đã nói đỡ cho Dương Chấn. Lúc này chỉ còn lại Hoàng tộc họ Đoàn’là không bày tỏ thái độ gì.
Việc này khiến những người không biết Dương Chấn đều kinh ngạc tột độ. Bọn họ thực sự không hiểu nổi, tại sao một người đàn ông thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi lại gây ra mâu thuần cùng cực giữa bốn Hoàng tộc như vậy?
Ngoài ra còn rất nhiều người vô thức nhìn về chỗ Hoàng tộc họ Đoàn, rõ ràng muốn nhìn xem rốt cuộc Hoàng tộc duy nhất vẫn không tỏ thái độ này sẽ phản ứng ra sao?
Đương nhiên Đoàn Hoàng cũng nhận ra được điều này, lão ta nhìn Diệp Hoàng cười nói: “Chắc hẳn cậu Chấn cũng vì ngưỡng mộ tiền bối Diệp Lâm nên muốn đến thăm hỏi, hôm nay là ngày vui, Diệp Hoàng vần là để cậu Chấn ngồi vào bàn thôi!”
Đoàn Hoàng quả nhiên là con cáo già, lão ta đã chỉ ra rằng Dương Chấn đến đây là để tỏ lòng kính trọng Diệp Lâm, sau đó bảo Diệp Hoàng mời Dương Chấn ngồi vào chỗ, đúng là không đắc tội bên nào.
Nhưng cũng không được lòng bên nào cả.
Dương Chấn híp mắt nhìn Đoàn Hoàng cười mỉa mai: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình đến đây là vì ngưỡng mộ Diệp Lâm.
Anh nói xong cũng mặc kệ Diệp Hoàng có đồng ý hay không, đi thẳng về phía trước ngồi vào vị trí trên cùng – cũng chính là chỗ ngồi của Hoàng tộc họ Diệp.
Không chỉ như vậy, Dương Chấn còn ngồi ngay vị trí chủ tọa vốn thuộc về Diệp Lâm, việc này khiến vô số người ngạc nhiên đến ngây người.
Sau khi Đoàn Hoàng bị Dương Chấn lạnh lùng đáp lại một câu, vẻ mặt lúng túng, trong lòng thoáng không yên.
Nghĩ tới ân oán của Dương Chấn và Hoàng tộc họ Diệp, lúc này Đoàn Hoàng mới nhận ra lời nói lúc nấy của mình khiến Dương Chấn chán ghét cỡ nào.
“Dương Chấn!”
Diệp Hoàng thấy Dương Chấn ngồi ngay vị trí của Diệp Lâm, lập tức nổi trận lôi đình, giận không nhịn nổi.
Nhưng dường như Dương Chấn không để ý tới cơn giận của Diệp Hoàng, mà nói với Tống Tả và Tống Hữu: “Hai vị cũng ngồi đi!”
Đương nhiên Tống Tả và Tống Hữu sẽ không chống lại mệnh lệnh của Dương Chấn, mỗi người duõi một cánh tay ra túm lấy hai nhân vật bề trên của Hoàng tộc họ Diệp đang ngồi bên trái và bên phải của Dương Chấn, sau đó dùng sức kéo hai người dạt sang một bên.
Người được sắp xếp bên cạnh Diệp Lâm là nhân vật có địa vị và thân phân cực kỳ cao trong Hoàng tộc họ Diệp, thậm chí có thể nói địa vị của bọn họ còn cao hơn cả Diệp Hoàng.
Nhưng bây giờ bọn họ giống hệt con gà bị Tống Tả và Tống Hữu xách lên ném sang một bên.
Sau đó, Tống Tả và Tống Hữu cùng ngồi xuống.
Cả sảnh tiệc nhất tời im lặng như tờ, mọi người đều ngây ra như phỗng.
Nhưng khác với mọi người, người của Hoàng tộc họ Diệp lại giận không nhịn nổi, nhất là Diệp Hoàng, hai mắt lão ta tóe lửa nhìn Dương Chấn.
“Dương Chấn, mày muốn chết!”
Diệp Hoàng gần như cắn răng nói ra câu này.