CHƯƠNG 219: ĐÁNH CHO SƯNG MẶT
Thấy Mục Chấn dẫn theo một nhóm đông người đi vào, hơn nữa đều là ông lớn của những gia đình giàu có ở Châu Thành, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Ba! Sao ba lại đến đây?”
Tên tay sai số một bên cạnh Trần Anh Hào, Vương Kỳ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông thì giật mình.
“Ba!”
“Ba!”
…
Bảy tám người trong số hàng chục người ở phòng bao đã nhận ra ba mình.
Đây không phải vấn đề, mà vấn đề là ba của họ đi theo một người đàn ông trung niên tới.
Mà bên cạnh người đàn ông trung niên đó còn có một gương mặt quen thuộc, chính là Mục Chấn, người vừa mới bị họ đánh hội đồng đuổi ra khỏi phòng bao.
Vừa nãy Mục Chấn gọi người đàn ông trung niên đó là “ba”.
Nghĩ tới việc Mục Chấn vừa bị đánh, mặt ai nẫy đều tràn đầy sợ hãi.
Lúc này, không chỉ có mình chúng sợ, mà ba của chúng cũng sợ.
“Được lắm, các gia chủ, người vừa đánh con trai tôi không ngờ còn có con trai các ông!” Mục Đông Phong cười lạnh nói.
Nghe vậy sắc mặt mấy ông chủ đều biến sắc, sau khi đưa mắt nhìn nhau họ nhanh chóng quát con trai mình: “Đồ khốn kiếp! Còn không mau lăn ra cầu xin cậu Chấn tha thứ!”
Nhà họ Mục là gia tộc ở tỉnh lỵ, nếu chỉ đơn giản như vậy thì dễ rồi, nhưng nhà họ Mục lại là gia tộc chi nhánh của nhà họ Hàn giàu có bậc nhất tỉnh lỵ.
Có thể nói đắc tội nhà họ Mục chính là đắc tội nhà họ Hàn.
Với họ mà nói, nhà họ Hàn là trời, một câu nói có thể huỷ cả gia tộc nhà họ.
Mục Đông Phong chỉ có một đứa con duy nhất là Mục Chấn, ông ta cực kỳ cưng chiều cậu ta, bây giờ cậu ta bị đánh ở Châu Thành, có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào.
“Cậu Chấn, tôi sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Cậu Chấn, tôi biết sai rồi! Cậu cứ coi như tôi đánh rắm đi, tha cho tôi nhé!”
“Cậu Chấn, tôi cũng biết sai rồi! Cậu khoan dung độ lượng, hãy tha thứ cho tôi!”
…
Mấy tên đó vừa nãy còn kiêu ngạo bắt Dương Chấn quỳ xuống cầu xin Trần Anh Hào giờ đây lại như một con chó, quỳ dưới chân Mục Chấn xin tha thứ.
Vẻ mặt Trần Anh Hào khó coi tới cực điểm, những người này đều là người của anh ta nhưng lại làm trò cười cho Dương Chấn xem.
Đây cũng là lần đầu anh ta nhìn thấy Mục Đông Phong, nhưng cũng không biết thân phận của ông, chỉ là nhìn từ thái độ của những gia chủ nhà giàu có khác ở Châu Thành cũng có thể đoán được thân phận của ông ta không hề tầm thường.
“Con mẹ nó, không phải vừa nãy chúng mày đều rất kiêu ngạo à? Còn dám đánh ông, bây giờ biết sợ rồi chứ?”
Lúc này Mục Chấn cực kỳ kiêu ngạo, xông lên đạp mấy phát vào người mấy tên kia, tất cả đều ngã xuống đất, cậu ta chỉ vào mấy người kia rồi mắng: “Ông đây lớn từng này, đây là lần đầu tiên bị đánh, hôm nay dù có ba chúng mày ở đây, ông cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”
Câu này của cậu ta không nể mặt chút nào.
Nhưng những gia chủ khác lại chẳng ai dám nói gì, một số người đã không đành lòng nhìn cảnh sắp xảy ra, cúi thấp đầu.
“Fuck! Mở to mắt hết ra cho tôi”!
Không phải không muốn mà là ông không dám!
Những tên con nhà giàu còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân run lên kịch liệt.
Chúng nhìn ba mình, ánh mắt đầy cầu xin.
Nhưng ba chúng lại không cầu tình, ánh mắt tỏ ỷ chúng mày làm thì phải tự chịu.
“Anh Hào, cầu xin anh cứu chúng em, chúng em đều vì anh mà tới, anh phải giúp chúng em.”
Một tên nhìn thấy Mục Chấn đi về phía mình thì hoảng sợ, vội vàng cầu xin Trần Anh Hào.
“Đúng đó anh Hào, anh là người thừa kế của gia tộc bậc nhất Châu Thành. Vừa nãy chẳng phải anh nói trong tay anh có thẻ hội viện bạch kim của Bắc Viên Xuân sao? Còn là do gia chủ Mục Đông Phong của nhà họ Mục đích thân tặng anh nữa? Anh mau xin giúp chúng em đi! Chúng em không muốn thành phế nhân!”
Những người khác cũng cầu xin.
Mặt Trần Anh Hào cực kỳ khó coi, nếu anh ta thật sự mặc kệ thì e là các gia tộc này sẽ xa lánh nhà họ Trần.
“Người anh em, vừa nãy chỉ là hiêu lầm thôi, anh đã phế một người rồi, cơn giận chắc cũng đã nguôi rồi chứ? Mong anh nể mặt Trần Anh Hào tôi mà tha cho những người anh em của tôi!”
Cuối cùng Trần Anh Hào cũng bước lên, nhìn Mục Chấn, nói với vẻ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
“Thẻ hội viên bạch kim Bắc Viên Xuân của anh là Mục Đông Phong đích thân tặng anh?”
Mục Chấn đột nhiên hỏi Trần Anh Hào câu này.
Trần Anh Hào không biết Mục Đông Phong đang ở đây, thấy đối phương không đánh nữa thì tưởng đã doạ được rồi.
Vì thế anh ta kiêu ngạo nói: “Đúng thế, tấm thẻ bạch kim trong tay tôi là do gia chủ nhà họ Mục ở tỉnh lỵ Mục Đông Phong đích thân tặng cho tôi!”
Anh ta vừa nói câu này, gia chủ các gia tộc lớn ở Châu Thành đều mang vẻ mặt sung sướng khi có người gặp hoạ.
“Ồ! Không tồi, lại còn gia chủ nhà họ Mục đích thân tặng quà cho nữa!”
Mục Chấn đột nhiên bật cười, nụ cười như một tên ác ma, cậu ta đi về phía Trần Anh Hào: “Không biết người anh em này họ gì?”
Trần Anh Hào đột nhiên cảm thấy rất có thể diện, anh ta kéo lại cổ áo mình, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi là Trần Anh Hào, đến từ nhà họ Trần ở Châu Thành!”
“Vậy anh có biết ông ấy là ai không?”
Mục Chấn chợt cảm thấy hơi buồn cười, đưa tay chỉ vào ba mình rồi hỏi Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cẫn lắc đầu: “Ông ấy không phải ba anh sao?”
“Vậy anh biết ông ấy tên gì không?”
Mục Chấn bật cười, càng ngày càng cảm thấy thú vị.
“Không biết, chú ấy là ai?”
Trần Anh Hào nghi hoặc hỏi.
“Ông ấy họ Mục, tên Đông Phong, đến từ tỉnh lỵ, nhà họ Mục! Anh nói xem ông ấy là ai?”
Mục Chấn nở nụ cười xấu xa.