Chương 1745:
“Ông Chiến!”
Mã Siêu chạy tới, thấy tình trạng thảm thiết của Vương Chiến lúc này, nước mắt bất chợt chảy xuống.
“Ông Chiến, ông làm sao vậy? Chẳng phải ông đã nói sau này còn trông con cho cháu cơ mà?”
“Ông Chiến, cháu xin ông, mau khỏe lại! Xin ông!”
“Con của cháu chỉ còn hai tháng nữa sẽ chào đời, chỉ còn hai tháng nữa, ông sẽ được bế nó rồi, ông không thể nuốt lời như thế, mau đứng dậy đi!”
Mã Siêu gọi trong vô vọng.
Tuy mới quen biết Vương Chiến chưa lâu nhưng anh ta lại luôn có cảm giác quen thuộc như thể người này chính là ông nội mình, như thể đã chung sống cùng nhau hai chục năm rồi.
Mỗi lần Vương Chiến nhìn về phía anh ta, ánh mắt luôn chứa chan tình thương, như đang nhìn đứa cháu nhà mình.
“Đừng… Đừng trách… mình…”
Vương Chiến khó khăn nói được một câu sau cùng, hai mắt châm chậm nhắm lại.
“Ông Chiến…”
Dương Chấn ngây dại nhìn lão ta, nhẹ giọng gọi như thể sợ làm lão giật mình, nhưng Vương Chiến đã không còn phản ứng gì nữa, mắt đã khép lại, khóe miệng còn vương một nụ cười ấm áp.
“Ông Chiến!”
Dương Chấn hét lên một tiếng như xé gan đứt ruột.
Giây phút này, một hơi thở bi thương tột cùng đột nhiên tràn ra từ trên người anh, lan tỏa xung quanh.
Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, mái tóc đen của Dương Chấn từ từ biến thành màu bạc trắng.
Chớp mắt đã bạc đầu!
“Anh… Anh ThanhI”
Mã Siêu chứng kiến sự thay đổi trên người Dương Chấn cũng liền ngây ra.
Lúc này, anh ta có thể cảm nhận được một mối nguy hiểm cực lớn từ trên người Dương Chấn, mà bản thân Dương Chấn như đã biến thành một tảng băng ngàn năm, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Cậu… Cậu Thanh, cậu… không sao chứ?”
Thượng Quan Nhu là người tới gần nơi này cùng lúc với Mã Siêu, cô ta đang nhìn Dương Chấn đầy sợ hãi.
Các cao thủ của những thế lực hàng đầu khác đều không kìm được phải run lên.
Nhiệt độ vùng xung quanh võ quán Yến Đô như thể vừa giảm xuống mấy độ.
Đúng lúc này, trên bầu trời chợt có hoa tuyết lác đác bay xuống.
“Đây là… tuyết tháng sáu!”
Có kẻ kêu lên kinh ngạc.