Chương 1727:
“Hoàng tộc họ Long, hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật đều đang bàng quan ngồi quan sát, chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi. Nếu tôi ra mặt, sẽ bị thế lực của ba người đó lật đổ”.
“Một khi Dương Chấn bất lợi thì trong trận chiến giành ngôi Vương của Yến Đô, có lẽ những thế lực khác sẽ bắt tay nhằm vào Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta”.
Đoàn Vô Nhai rất rõ tình hình trước mặt.
€ó thể nói một khi giúp Dương Chấn, đó sẽ là một ván cược khổng lồ, ván cược đắc tội với Hoàng tộc họ Long, hoàng tộc họ Diệp và Hiệp.
hội Võ thuật.
Một khi thua, có lẽ Hoàng tộc họ Đoàn sẽ bị các thế lực khác bắt tay chèn ép.
Còn về cuộc thi tranh ngôi Vương của Yến Đô, có lẽ Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có thể làm khán giả.
Nhưng lão già gầy gò của Hoàng tộc họ Đoàn lại nghiêm túc nói: “Điện hạ, có lẽ điện hạ nghĩ đây là một ván cược lớn nhưng tôi lại nghĩ đây không phải đánh cược”.
“Với thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của Dương Chấn cũng đã chứng minh cậu ta không hề tầm thường, dù cậu ta không thể bước vào Siêu Phàm Gảnh thì cậu ta cũng là một cao thủ có thể so với Đoàn Hoàng, quan trọng là cậu ta còn trẻ, còn nhiều tiềm năng”.
“Nếu sau lưng cậu ta là gia tộc Cổ Võ thật thì không những chúng ta đang làm quen được một chàng trai có thiên phú võ thuật xuất chúng mà còn làm quen được với gia tộc Cổ Võ mạnh mẽ vô cùng”.
“Tôi chắc chắn hôm nay cậu ta sẽ không sao, dù cậu ta có mất kiểm soát thì cũng sẽ có người cứu cậu ta về!”
“Còn về cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô, đó chỉ là một cái bây thôi, chắc điện hạ cũng hiểu mà đúng không?”
“Với sự lớn mạnh của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta, có Hoàng tộc hay thế lực đứng đầu nào dám chủ động cạch mặt chúng ta?”
Nghe lão già nói, mắt Đoàn Vô Nhai sáng như sao, ánh mắt lại nhìn về phía Dương Chấn.
Lúc này, mắt Dương Chấn đỏ tươi, hơi thở điên cưồng trên người còn mạnh mẽ hơn ban nãy nhiều.
Lưu lão quái bị anh xách lên không trung, không thể giấy ra được.
Gó vài lần, Dương Chấn sắp bóp gấy cổ Lưu lão quái nhưng tia lý trí cuối cùng kia nói với anh rằng, anh không thể giết lão ta.
Lưu lão quái đứng trên bờ vực sống chết, có rất nhiều lần lão ta cảm giác được mình sắp bị vặn gấy cổ nhưng Dương Chấn lại chợt khôi phục lại một tia lý trí.
“Cút!”
Dương Chấn nổi giận gầm lên, tiện tay vung lên, người Lưu lão quái bay thẳng ra mười mét.
“Âm!”
Một tiếng vang lớn, người Lưu lão quái đập mạnh lên vách tường của Võ quán Yến Đô. Chịu đòn nặng như vậy làm Lưu lão quái phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật trên người yếu đi rất nhiều.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu sốt sắng gọi.
“Cút! Cút hết cho tôi! Cút ra khỏi nơi này ngay!”