Chương 1715:
“Âm!”
Mặt đất dưới chân anh ta nứt toạc, cơ thể lùi thẳng ra sau.
“Chết đi cho tôi!”
Nhưng đúng lúc này, vốn dĩ đã chộp trúng Mã Siêu, mắt Lưu lão quái loé sát khí, bỗng vung hai bàn tay lại ra phía sau.
“Phụt!”
Ngực Vương Chiến bị cào hai vết máu.
“Ông Chiến!”
Mã Siêu thấy Vương Chiến bị Lưu lão quái đánh bay, mặt tái mét vì kinh hãi, người như bùng nổ bay thẳng sang chỗ Lưu lão quái.
Khoảnh khắc Dương Chấn thấy Vương Chiến bị đánh bay, ánh mắt loé lên sự tức giận. Giờ phút này, anh cảm giác cơn phẫn nộ mạnh mẽ đang mâu thuẫn với phong ấn trong người anh.
Phùng Tiểu Uyển dùng đại pháp phong ấn huyệt vị mới khống chế được hơi thở điên cuồng trong cơ thể anh. Một khi anh mất kiểm soát, có lẽ toàn bộ võ quán Yến Đô này sẽ máu chảy thành sông.
Anh cũng cố chịu đựng không để mình bùng nổ nhưng lửa giận trong người cứ bùng lên dữ dội.
Mã Siêu cũng chìm trong điên cuồng, tấn công về phía Lưu lão quái hệt như một con dã thú.
Mà Vương Chiến thì khoảnh khắc bị Lưu lão quái đánh trúng, cảm giác vết cào ở ngực đau dớn cực kỳ, sự đau đớn đó từ từ lan ra khäp cơ thể lão ta, dường như mỗi một tế bào đều cực kỳ đau khổ.
NG Vương Chiến nhịn không được hét to, dù là lúc dùng thuốc Cố Cơ Phùng Tiểu Uyển điều chế cho.
lão ta, lão ta cũng không thấy đau đớn như vậy.
Lão ta chỉ cảm thấy có hàng nghìn con kiến đang chui vào miệng vết thương, điên cuồng gặm cắn nội tạng lão ta.
“Ông Chiến!”
Dương Chấn vừa nhúc nhích là xuất hiện trước mặt Vương Chiến, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Vương Chiến, hét lên: “Ông cố chịu đựng cho tôi!”
Mặt Vương Chiến méo mó vì đau, tay không ngừng gãi, mới vài giây ngản ngủi mà miệng vết thương trên ngực lão ta đã máu thịt lẫn lộn.
Dương Chấn dùng một tay để ấn hai tay Vương Chiến xuống đất.
“Giết tôi! Giết tôi đi! Xin cậu hãy giết tôi!”
Mắt Vương Chiến đỏ lên vì máu, mặt méo mó vì đau đớn, đầu đầy mồ hôi, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, gào †o: “Cậu Thanh, xin cậu giết tôi đi!
Giết tôi đi! A…”
Lão ta vừa gào trong đau khổ vừa bảo Dương Chấn hãy giết mình.
Lúc này, lão ta sống không bảng chết, với lão ta mà nói chỉ có cái chết mới có thể để lão ta được giải thoát.
Nhìn Vương Chiến đau khổ, Dương Chấn chỉ cảm thấy càng lúc càng phẫn nộ, dường như phong ấn huyệt vị đang biến mất từ từ.